Page 197 - MUDO 77
P. 197

Mũ Đỏ 77                           193
        của ông đanh lại :
             -   ba không muốn tranh biện dây dưa với con , nếu mà con còn là con
        của ba thì con phải nghe lời ba , vì danh dự của gia đình ba không thể chấp
        nhận một đứa con dâu như vậy được “
        Tao cảm thấy tức và thất vọng đến xây xẩm mặt mày, không còn cách nào
        tao đành phải lên giọng khẩn khoản  mà hỏi :
        -      Thưa ba , ba làm ơn cho con biết người yêu của con đã làm gì mà
        đến nỗi vì danh dự của gia đình ba đã không thể chấp nhận nàng là con dâu
        của ba.”
        Ba tao đập mạnh tay lên bàn và nói :
        -       ý của ba đã quyết , con đừng có nhiều lời .”
             Đó ! Mày có thấy “ông gìa” tao mang nặng đầu óc gia trưởng và thậm
        vô lý không . Biết là không thể lay chuyển được quyết định cuả ba tao , tao
        chỉ còn cách quỳ xuống lạy ông mấy lạy rồi nói:
             -    Thưa ba , con xin ba tha cho con tội bất hiếu ,nhưng Hạnh là niềm
        hạnh phúc chung thân của con, con không thể sống mà thiếu người con
        yêu được ,tụi con đã quyết định sống với nhau và sẽ không bao giờ dám
        làm phiền ba nữa , con sẽ chỉ gặp lại ba khi nào ba chấp nhận vợ con , cuộc
        đời của con , con phải có quyết định , dù chỉ một lần , con xin ba tha lỗi
        cho con .
             “Ông già tao nhìn sững tao mà không nói được một lời , có lẽ ông cũng
        không ngờ rằng cái thằng con lù đù hằng ngày lại dám cãi lại ông chỉ vì
        một đứa con gái , lần trước tao đã làm ổng nổi điên vì dám bỏ học khi sắp
        tốt nghiệp đại học để vào khóa 24 SQTB/ TĐ, sau đó tao còn tình nguyện
        vào binh chủng nhảy dù nữa, tao lấm lét nhìn ông và nhận thấy sự mệt mỏi
        chán nản trên khuôn mặt của ông nhìn tao như ông đang tự hỏi : tao có
        còn là con của ông nữa hay không,  tao cũng có một chút hối hận nhưng
        nói xong tao đứng dậy lầm lũi đi ngay. Ngoài trời mưa to lắm, mưa càng
        lúc càng nặng hạt, quần áo tao ướt sũng, con đường Lê văn Duyệt vắng
        teo, dài hun hút…, tao vừa bước đi vừa tự hỏi :” mình về đâu bây giờ ?...
        còn lại 6 ngày phép mà tao không biết đi đâu ?.......Thế rồi ngày tháng thoi
        đưa, thấm thoát tao cũng đã mãn khóa học về pháo binh ở Dục Mỹ, Hạnh
        cũng có ra thăm tao được hai lần , lần sau cùng thì Hạnh cho biết gia đình
        nàng đã chuẩn bị để sang Pháp sinh sống nhưng Hạnh đã quyết định ở lại
        với tao, sự quyết định của Hạnh cho tao thấy tình yêu của nàng dành cho
        tao thật trọn vẹn và đáng quý biết bao, tao còn muốn gì hơn nữa chứ ! còn
        “ông gìa tao thì vẫn giữ im lặng ,tao biết “ổng” đang chờ tao năn nỉ, nhưng
        tao cũng đành im hơi lặng tiếng luôn, vì nếu tao có năn nỉ ổng thì tình
        trạng cũng sẽ vẫn như cũ có khi còn tồi tệ hơn chứ chẳng ăn thua gì,….
        tao không muốn như vậy .Cũng đã hơn 6 tháng tao rồi mới gặp được mày,
        chiến trận khiến cho mình phải đi liên miên , có lẽ sau cuộc hành quân này
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202