Page 125 - MUDO 77
P. 125

Mũ Đỏ 77                           121
        may mắn bất cứ một quân nhân tại mặt trận cũng có thể gặp phải, tuy nhiên
        vẫn còn hơn bị thương tật vĩnh viễn hoặc bị chết.
        Anh đau xót nhìn những niên trưởng thường xuyên bị chúng hạch sách,
        đày đọa, hay quấy nhiễu vô cớ; những anh em tù khác bị thương tật, nặng
        có nhẹ có,bị đối xữ tàn nhẫn. Người người đều có lúc bị suy sụp tinh thần,
        nhưng nhìn chung ai ai cũng giữ vững niềm tin, lòng can cường và sự đoàn
        kết, luôn binh vực nhau ngay cả những khi bị chúng làm áp lưc. Chính vì
        vậy, các bạn tù rất thương yêu nhau, đùm bọc nhau, chia xẻ với nhau từng
        miếng ăn, công việc nặng nhọc, tâm sự vui buồn, lời cầu nguyện…Anhem
        thỉnh thoảng nhắc đến chuyện phim “Cầu Sông Kwai”, mà hầu như mọi
        người cùng thời với Khánh đều có xem, căn dặn nhau phải sống tư cách
        như các tù binh người Anh trong phim. Cũng vì vậy anh em tù thường
        xuyên hay huýt sáo bản nhạc trong phim nổi tiếng ấy. Với Khánh, anh luôn
        cảm thấy mình may mắn hơn nhiều bạn tù khác vì anh không những độc
        thân, mà ngay cả người yêu anh chưa có để thầm thương nhớ hay khóc
        thầm để phải suy sụp tinh thần.

        Vào gần cuối năm 1972, có lẻ do những cuộc không tập ngày càng ác liệt
        của Không Quân Mỹ trên Miền Bắc, nhóm tù binh của Th.úy Khánh bị di
        chuyễn đến trại tù Tràng Định nằm ở Lạng Sơn.


        “Đêm mùa đông giữa rừng núi Lạng Sơn trời lạnh căm căm thật là khó
        ngủ. Để chống trả cái lạnh, chúng tôi phải hai đứa một cặp đem hết mền
        ra, một phần để lót lưng vì nằm trên giường tre, gió cứ tha hồ luồn theo kẽ
        hở vào ve vuốt sống lưng, phần còn lại thì dùng để đắp. Vì trời lạnh không
        có chú muỗi nào dám vo ve nên chúng tôi hạ luôn mùng xuống làm mền.
        Có bao nhiêu quần áo, chúng tôi mặc hết vào người rồi chui vào đống
        mùng mền, dựa lưng nhau mà tìm giấc ngủ. Phải một lúc sau mới có chút
        hơi ấm và vì mệt mỏi sau một ngày làm việc quần quật chúng tôi cũng chìm
        dần vào giấc ngủ.

        Đang thiu thiu chúng tôi bỗng choàng thức dậy bởi tiếng loa léo nhéo ở
        giữa sân trại :
        “Đả đảo đế quốc Mỹ đã dùng B-52 ném bom rải thảm vào bệnh viện Bạch
        Mai và khu vực dân cư ở thủ đô Hà Nội. Bọn chúng đã lật lọng không chịu
        ký hiệp định mà hòng dùng sức mạnh quân sự để khuất phục nhân dân ta,
        bắt đảng và nhà nước ta phải ký một hiệp định với nhiều bất lợi cho ta.
        Nhân dân ta quyết đập tan âm mưu của đế quốc Mỹ và tố cáo tội ác dã
        man của chúng trước dư luận thế giới”.

        Dù bị mất giấc ngủ, chúng tôi hết sức nôn nao và xì xầm bàn tán với nhau
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130