Page 121 - MUDO 77
P. 121

Mũ Đỏ 77                           117
        chiếc chiến xa địch nghiến qua người sau khi anh đã bị thương trong đợt
        phản kích. Tiểu đội khinh binh chỉ còn lại Thông, Ngôn và Tám. Tôi lại
        được xuống cấp làm tổ trưởng khinh binh, dẫn hai ông tổ phó mở đường
        rút cho đơn vị, mang theo được rất ít thương binh nhẹ, trong đó có Bé,
        trung đội trưởng trung đội một.

        Cái đau bại trận thấm lên từng khuôn mặt mệt mỏi, chán chường, không
        đủ can đãm nhìn thẳng vào mắt nhau, dù chỉ để đôi điều chia sẻ. Tôi bổng
        hổ thẹn vô cùng trước giọt nước mắt âm thầm lau vội của Thượng sĩ Đàng,
        ông đã yêu những người lính trong trung đội bằng tình yêu thương ruột
        thịt, nên cũng đau gấp vạn lần từ thiếu vắng, tang hoang, buồn tủi trước
        cái nhìn trân trân vô hồn của Thông và Tám. Họ đang nghĩ đến số đồng
        đội bị thương đang chờ chết trong tay địch, điều mà từ trước tới nay, chưa
        ai một lần nghĩ tới.

        Rừng chiều bổng đỗ mưa, tiếng sấm gào cùng với tiếng pháo tàn trận, dội
        vào vách núi, vỡ vụn ra những âm thanh buồn bã của hồi chuông tử biệt,
        mưa tuôn rì rào trên lá, rì rào lời kinh chiêu hồn vang vọng. Trung đội lầm
        lủi tiến về phía trước, theo sự hướng dẫn của ĐĐ 31 còn nguyên vẹn, đang
        tiến về căn cứ, và chờ chúng tôi ở hai cây số đông đông bắc. Trong khi ở
        một hướng khác, ĐĐ 34 cũng đang đón phần còn lại của ĐĐ32, trước khi
        tập hợp tại một vị trí định sẵn. Chờ lệnh mới.

         Nhận lệnh trực tiếp từ tiểu đoàn, tổ chức chốt chặn, để tất cả thương
        binh nặng, nhẹ mang theo được, sẽ cùng ĐĐ 31 và bộ chỉ huy tiểu đoàn
        rút trước qua triền núi bên kia, sau đó, sẽ tìm gặp ĐĐ 34 đang cùng với
        một bộ phận khác của tiểu đoàn di chuyển cách đó chừng bốn cây số đông
        đông bắc, móc nối, dẫn đường cho hai cánh quân gặp nhau.

        Nhiệm vụ nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng quả thực, khi đồng đội cuối cùng
        khuất sau hẽm núi, tôi cảm thấy vô cùng cô đơn với năm người còn lại. Và
        trên đồi 31 vẫn ầm ì tiếng pháo truy kích của xe tăng địch bắn vu vơ vào
        vách núi.

        Chắc chắn khi leo lên được đỉnh Đồi 31, địch đã gánh chịu một sự tổn thất
        không thể bù đắp nổi về quân số, nên họ đã không còn khả năng tổ chức
        truy kích, vì thế, “trung đội sáu người” bớt được gánh nặng nghênh cản
        để lần mò theo tiếng súng hướng dẫn, tìm về đại đội bạn. Cho đến quá nửa
        đêm thì gặp nhau, và chỉ kịp siết chặt nắm tay chào hỏi, gấp rút quay theo
        đường cũ, theo chân ĐĐ 34, về gặp lại tiểu đoàn trước khi trời sáng. Thời
        gian không còn thuộc về chúng tôi.
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126