Page 120 - MUDO 77
P. 120

Mũ Đỏ 77                       116

        chống trả đến phút cuối cùng. Đỉnh đồi nát bấy những mảnh vỡ của công
        sự, những chiến sĩ cuối cùng của pháo đội B3 cùng với Đại Úy Nguyễn
        Văn Đương, người Pháo Đội trưởng vẫn kiên cường cho đến phút cuối
        cùng trong những cố gắng gan góc, tác xạ trực diện vào xe tăng địch đang
        loay hoay, lúng túng trước địa hình lồi lõm, hầm hố mà khoảng cách chỉ là
        năm, mười mét. Kể từ lúc đó, chiến địa mất hẳn liên lạc với Pháo Đội B3.
        Ba phần tư ngọn đồi đã nằm trong tay địch, chúng tôi chỉ còn giữ được
        một phần Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn, Lữ Đoàn, nhưng không còn ai trong
        những vị trí đó. Tất cả đã ra ngoài cùng sát vai chiến đấu, và hệ thống
        chỉ huy liên lạc vẫn duy trì đầy đủ cho đến cấp trung đội, dù trên thực tế,
        một trung đội còn không quá 10 người còn khả năng chiến đấu. Sau khi
        tái phối trí lực lượng, chúng tôi được lệnh trực tiếp của tiểu đoàn, tổ chức
        một cuộc phản kích toàn bộ trên trận tuyến, cố gắng chiếm lại các vị trí
        đã mất với hy vọng không quân sẽ yểm trợ hữu hiệu để giữ vững căn cứ.
        Khi đã qua phần mở màn đầy kịch tính của lo âu, sợ hãi nơi con người
        thèm sống, khi mà khói súng đã quyện vằn vện với mồ hôi trên mặt, khi
        những vết máu đồng đội đã đông cứng trên hai tay người lính chiến, thì
        khái niệm sống, chết bỗng trở thành vô nghĩa, nhất là trong hoàn cảnh
        không còn có thể chọn lựa như ở đây, tất cả chỉ còn là định mệnh. Vì thế,
        tất cả đã hăm hở lao lên trong một cố gắng tuyệt vọng, lại bắn, lại thụt
        M72, lại ném lựu đạn, lại leo tràn lên xe tăng địch, mà bây giờ đã có bộ
        binh phối chiến, mặt đối mặt với lưỡi lê báng súng, lăn xả vào nhau bắn
        giết, đâm chém, lại loay hoay không biết phải làm gì với khối sắt di động
        đó, lại bị thương, lại ngã gục giữa bom bầy pháo lũ, pháo nổ chụp, pháo
        công phá, pháo nổ chậm, trên đầu chụp xuống, dưới đất nổ hất tung lên,
        phạt ngang lưng, chém ngang cổ. Bom, pháo cả hai bên cùng bắn vào một
        chỗ, lính cả hai phía cùng chia nhau lãnh đủ, đạn bắn thủng xuyên màng
        tang trổ ra sau ót, óc vỡ tung ra với máu, vài cái nón sắt lăn lông lốc trên
        những đôi dép râu tuột quai, nhầy nhụa trong một dòng nước đỏ ối đang
        khởi thủy vết chảy ngoằn ngèo của một dòng sông máu. Xác chết từ hai
        phía thân ái ôm chầm lấy nhau rồi đổ ụp xuống nằm cạnh nhau hiền hòa
        như chưa hề quen biết làm ngọn núi chợt cao lên với muôn ngàn lời ai oán.
        Đợt phản kích cuối cùng này không đủ sức mạnh để đạt hiệu quả mong
        muốn, và từ dưới chân đồi tràn lên một đợt sóng biển người và chiến xa
        khác. Địch tung toàn bộ lực lượng vào đợt tấn công quyết định, trong khi
        phía chúng tôi đã sức cùng lực tận, đành chấp nhận rút lui theo lệnh trục
        tiếp từ Th. tá Lê Hồng, trưởng Ban Ba TĐ3ND, để hạn chế thêm thương
        vong.

        Đơn vị rút xuống khe núi, trung đội của tôi chỉ còn lại sáu người, có
        Thượng sĩ Đàng và Trung sĩ Yến. Hạ sĩ Nhất Chính đã tử trận khi một
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124   125