Page 117 - MUDO 77
P. 117
Mũ Đỏ 77 113
phát đạn, bảo về cho phi công lâm nạn chờ trực thăng cấp cứu. Chúng
tôi không rõ họ có cứu được đồng đội hay không, nhưng từ giây phút đó,
chiến trường gần như bõ ngõ cho chiến xa lồng lên áp đảo.
Xe tăng địch lập tức ào ạt xung phong, hai…ba…năm bảy mười một
chiếctất cả cùng lao xuống, bỏ lại bộ binh phía sau, một chiếc bò ngang
chông chênh bên sườn đồi, lãnh nguyên trái pháo 105 ly trực xạ hất nhào
xuống vực thẳm, chúng vừa bắn vừa tiến và đã chiếm được bãi trực thăng.
Mọi người đã thấy khả năng diệt tăng của M72 không nhiều và không thể
bắn ở khoảng cách quá xa nên phải chờ đợi. Tất cả hỏa lực của chúng tôi
chỉ có thể tạm thời trì hoãn tốc độ tiến quân của bộ binh địch trong trời
gian ngắn, khi chiến xa chưa tiếp cận vị trí và tách chúng ra.
Hạ sĩ Nhất Chính và Tiểu đội Khinh binh lãnh nhiệm vụ đón đánh đợt đầu
tiên khi xe tăng vượt qua bãi đáp, tiến vào yên ngựa hẹp trước khi bám
vào căn cứ, đây là địa thế duy nhất có thể khống chế đội hình địch, bắt
buộc chúng phải lần lượt từng chiếc một theo hàng dọc tiến lên. Chính dẫn
theo Bình, Tám và Ngôn, mỗi người một cây M72, luồn theo giao thông
hào, chận ngang con đường xuống bãi tiếp tế. Chuẩn Úy Nghĩa muốn theo
Chính, tôi nhìn anh ái ngại, thôi Nghĩa à! Cần gì phải vội, anh ở đây chờ
thay tôi là tốt nhất, ai cũng sẽ có phần…Tôi nghĩ thầm nhưng không nói
với Nghĩa đã thấm cái đau xót trước những thân xác đồng đội ngay từ mặt
trận đầu tiên của đời quân ngũ, mặt anh hừng hực, mắt long lên như con
thú bị thương. Tâm lý chung của những kẻ đang không còn đường trở lại,
và thế là phải vượt lên phía trước, vượt qua cái hèn bản chất của chính
mình, không còn một khái niệm gì giữa cuộc sống và cái chết, mà có khi
chết còn thanh thản hơn sống.
Chúng tôi hồi hộp nhìn theo hai chiếc xe tăng dẫn đầu đang bò theo con
dốc hẹp, đám bộ binh đã bị hai cây đại liên gài chéo cánh sẻ, cùng với tốc
đội bắn nhanh của M16 đè đầu, nằm dán xuống đất lãnh pháo, bò lui bò
tới không theo kịp chiến xa, kể như thiết giáp đã bị mù nên nó cũng thận
trọng xử dụng tối đa cây đại bác dọn đường.
Chính chờ chiếc đi trước bắt đầu ghếch mũi súng lên đầu dốc, phơi toàn
bộ cái ức xám xịt trước mũi súng, khoảng cách chừng hai mươi mét, anh
bình tĩnh bóp cò, trái đạn đen thui vẽ một đường thẳng chớp nhoáng lao
vào mục tiêu, nổ bùng vào cái mặt ù lỳ dị hợm, tưởng như mọi thứ phải
tan tành hay bốc cháy trước sức công phá trực diện của trái hỏa tiễn, thế
nhưng chiếc chiến xa chỉ khẽ khựng lại, như có vẻ giật mình chút đỉnh,
rồi lại tiếp tục tiến lên, không cháy, không nổ, không hề suy suyển. Thấy
nguy, Tám bồi thêm một trái trúng ngay hông pháo tháp khi nó vừa vượt
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược