Page 119 - MUDO 77
P. 119
Mũ Đỏ 77 115
mình. Cho đến khoảng sau 5 giờ chiều thì địch tràn lên chiếm được đồi.
Chúng lùng xục từng hầm trú ẩn kêu gọi binh sĩ Dù ra đầu hàng. Biết
không thể làm gì hơn, tôi và anh Bửu tháo bỏ súng đạn cá nhân, chui ra
khỏi hầm.” (4)
* *
Trở về lại với trung đội 2 vẫn đang cận chiến với chiến xa và lính tùng
thiết của địch. Tình hình quá hổn loạn, cận chiến nơi này, phản kích nơi
kia. Bắn Bắn. Quăng Quăng. Theo linh tính. Theo trực giác. Nằm xuống
rồi lại ngồi dậy. Lăn qua hố này, rồi đến hố khác.Đứng dậy bắn một tràng
đạn, thụp xuống khi kịp thấy lóe sáng của B40 hướng về mình rồi tiếng nổ
chát tai sau lưng…
Sau đây là những giây phút cuối cùng của trận đánh trên Đồi 31:
“Đã có bốn chiếc tăng địch lọt vào căn cứ, trong lúc bộ binh vẫn còn
vất vả phía ngoài, chúng tôi vẫn để hai cây đại liên, và hai cây khác của
Trung Đội 1 vừa mới chuyển qua, bắn ghìm bộ binh, phần còn lại lao vào
chiến xa địch, chiến trường không chỉ là của Trung Đội, mà cả Đại Đội đã
lồng lên, bu kín các chiến xa, mặc cho nòng súng xe quay tròn gạt xuống.
Nhưng làm gì được? Đã bắn hết số M72 để gãi ngứa chúng, đã ném không
biết bao nhiêu lựu đạn để làm nhột chúng, đã chỉa nòng M16 thật gần chỉ
bắn vỡ được kính mắt mèo…không lẽ lấy răng mà cắn? Sức cùng lực tận,
hai cây đại liên vừa hết đạn là bộ binh nương theo khói lửa tràn lên, không
biết cơ man nào mà đếm, chúng tôi vừa đánh vừa lùi, lùi trên xác đồng đội,
lùi trên những đôi mắt đớn đau tuyệt vọng củanhững anh em bị thương
không còn người cứu chữa đang nằm chờ chết.
Cả ngọn đồi đã trở thành biển lửa và máu khi tất cả hỏa lực của hai bên
đều tập trung tác xạ vào một tọa độ duy nhất, dù mục đích vẫn khác nhau
rất xa…”bắn lên đầu tôi đi! Vĩnh biệt! Bắn lên đầu tôi đi! Vĩnh biệt!”
Trên tần số Đại Đội đã vọng lên lời từ biệt gởi khắp bốn phương. Câu hét
trong máy truyền tin của Đ. Úy Đương trở thành bất diệt. Hai chiếc phản
lực chúi xuống đỉnh đồi, chùm bom đen đủi lao xuống mục tiêu là một bầy
xe tăng bốn năm chiếc, và cả chúng tôi mình trần thân trụi. Tôi sững sờ
đứng như trời trồng nhìn chùm bom lao xuống đầu mình, thật nhanh, thật
nhanh, thật gần và gần hơn nữa, rồi chỉ kịp ôm nón sắt nằm chúi vào vách
đá trong một loạt tiếng nổ vang rền, long trời, đất đá, sắt thép, mảnh bom,
mảnh thịt người, rơi lào rào, lịch bịch. Đồng minh oanh tạc thật chính
xác! Bom đạn không chỉ thả trên đầu quân địch mà luôn cả ngay trên đầu
của chính quân ta trong một nghĩa cử anh hùng của những người quyết
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược