Page 126 - MUDO 77
P. 126

Mũ Đỏ 77                       122

        vì đây là sự việc lạ lùng chưa từng xảy ra trong suốt 2 năm tù lao động
        khổ sai khắp các miền rừng sâu bắc Việt. Trong chế độ tùđày mà cộng sản
        gọi là cải tạo, việc lao động nặng nhọc phải đi đôi với nhồi sọ chính trị
        mà việc đọc báo, nghe loa phát thanh là một chính sách lớn vì họ lập luận
        rằng cứ cho nghe mãi rồi cũng phải tin. Dĩ nhiên chỉ có những tin tức hạn
        chế do một đài của nhà nước, và sau khi đã được bóp méo, vo tròn theo ý
        họ rồi mới cho cả toàn dân miền Bắc nghe. Điều này cho thấy nhà nước
        cộng sản không hề tôn trọng người dân mà họ vẫn tôn làm chủ, vì trong
        khi họ theo đuổi hơn 4 năm trời một cuộc tranh đấu chính trị trên bàn hội
        nghị mà kết quả có tầm ảnh hưởng rất quan trọng cho vận mệnh của đất
        nước thì người dân chẳng hề biết một tí gì hết. Cho đến khi Hà Nội ăn bom
        B52, chẳng dấu ai được họ mới la ầm lên đổ thừa cho đế quốc Mỹ. Thế
        mà hôm nay không hiểu tại sao bỗng dưng họ lại phát thanh cho toàn dân
        nghe một bản tin thuộc loại cơ mật như vậy.

        Tối hôm sau và những hôm kế tiếp, sau khi ăn cơm, chúng tôi nhanh chóng
        thu xếp rồi lên giường nằm vừa bàn chuyện vừa ngóng tai chờ nghe loa.
        Cái loa thường ngày chúng tôi ghét cay ghét đắng vì âm thanh chát chúa
        của nó, bỗng dưng hôm nay chúng tôi lại mong được nghe những gì nó
        mang đến. Quả nhiên, qua chiếc loa, người xướng ngôn với giọng đanh
        thép, ngoài bài xã luận một chiều thường lệ, còn cho biết “bộ đội phòng
        không anh dũng đã bắn rơi nhiều máy bay B52, bắt sống nhiều giặc lái
        Mỹ”.
        Chúng tôi lại được dịp luận bàn: nhiều là không đếm được, không đếm
        được tức là không có gì để đếm”.

        Từ khi bị bắt trên chiến trường Hạ Lào, chúng tôi coi như không biết ngày
        về trừ khi có một hiệp định được ký kết giữa các bên tham chiến trong đó
        có quy định việc trao trả tù binh bị giam giữ. Lâu nay chúng tôi âm thầm
        chịu đựng mọi nghiệt ngã trong trại giam cộng sản cũng chỉ vì hy vọng vào
        hiệp định Paris với việc ký kết thành công và thi hành đúng đắn mới là con
        đường giải thoát chúng tôi ra khỏi nhà tù cộng sản. Phải chăng hôm nay
        ước vọng của chúng tôi đang thành sự thật?
        Qua những bản tin nghe được, dần dà chúng tôi có thể tổng hợp lại và suy
        đoán như sau. Hội nghị Paris 4 bên được hình thành sau trận thảm bại Tết
        Mậu Thân của cộng sản với mục đích giải quyết trong hòa bình cuộc chiến
        Vĩệt Nam. Nhưng sau 4 năm cò kè, mặc cả giữa Hà Nội và Washington, có
        lúc tưởng đi đến chỗ bế tắc, đến mùa hè năm 1972 những trận đánh ngày
        càng khốc liệt ngoài chiến trường cho thấy hội nghị đang đi đến giai đoạn
        chót. Cộng sản cố đánh Quảng Trị ở vùng 1, Tân cảnh ở vùng 2, Lộc Ninh
        ở vùng 3 để chiếm đất. Về phía Mỹ thì kể từ ngày 14 tháng 6 năm 1972 các
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131