Page 129 - MUDO 77
P. 129
Mũ Đỏ 77 125
đã lôi cuốn mọi người cùng vỗ tay theo nhịp vang động cả hội trường. Tiếp
đến là bài Đôi bạn hát bởi anh Hạnh, sĩ quan đề lô của sư đoàn 1, buồn
buồn như quê nghèo sỏi đá miền trung. Bản nhạc vừa dứt, Hạnh ngoắc
tay về phía Khánh, từ hậu trường Khánh tiến tới đứng sát bên Hạnh;cả
hai chúng tôi song ca bản Tình khúc cho em của Lê uyên Phương, một bản
nhạc không có trong chương trình. Hơi bất ngờ một chút, rồi anh em mọi
người đồng vỗ tay, huýt sáo. Hứng chí chúng tôi đi 2 bè thật hay. Chợt
Khánh nhìn thấy từ hàng ghế đầu, mặt đanh lại Quân “rắn” đứng lên đi
thẳng ra ngoài. Vài quản giáo và cảnh vệ cũng đi theo.
Bản nhạc dứt, trong tiếng vỗ tay tán thưởng, anh Trụ đang sửa soạn thế
ngồi để chơi bản Romance thì Thường “vẹt” tiến tới quay xuống mọi
người nói :
- Thôi đủ rồi, giải tán.
Mọi người vừa đi vừa cười nói, bàn tán. Ban văn nghệ chúng tôi vừa thu
dọn nhạc khí xong thì quản giáo Hoàng “choắt”, người nhỏ xíu cao chừng
1 mét rưỡi, vào bảo chúng tôi đi theo anh ta sang nhà họp của cảnh vệ.
Tại đây đã có Quân “rắn”, Thường “vẹt” cùng vài cảnh vệ đứng chung
quanh sát tường. Chỉ vào băng ghế đối diện, Quân “rắn” hầm hầm bảo :
- Các anh ngồi xuống đây.
Rồi Quân “rắn” rít qua 2 hàm răng :
- Ai cho các anh hát nhạc vàng? Các anh vượt quy định, không đăng ký
trước.
Anh Bửu phân trần :
- Đấy chỉ là tình cảm đằm thắm thương vợ, nhớ tình nhân mà anh em chân
thành bộc phát ra.
- Các anh lợi dụng chúng tôi hoà hoãn, định dùng nhạc vàng để lung lạc
tình cảm chân chính của chúng tôi hay sao? Đừng tưởng có cái hiệp định
mà chúng tôi sợ không dám đụng đến các anh hả! Nói cho các anh biết thả
hay không là ở tôi này. Nhốt các anh suốt đời cũng còn được. Bọn lính Tây
Điện Biên Phủ ta còn giữ đến bây giờ, huống hồ các anh.
Rồi Quân rắn đổi giọng :
- Cảnh vệ đâu? Tống chúng nó vào nhà kỷ luật ngay. Quần áo, chăn màn
thì cho đứa nào đem xuống cho chúng nó sau. Đi nhanh!
Thế là chúng tôi bị dẫn đi xuống khu nhà kỷ luật. Khu nhà kỷ luật nằm
ở cuối trại gần trạm canh. Khu này được dựng bằng gỗ chắc chắn. Cứ 2
phòng một cạnh nhau, mỗi phòng độ 3 thước vuông với một cái giường tre
vừa đủ nằm. Không có cửa sổ và chung quanh rào dây kẽm gai kiên cố.
Chúng tôi mỗi người bước vào căn xà lim của mình. Vắng vẻ, lạnh lẽo và
dư thừa thì giờ để nghiền ngẫm về chính sách hoà giải của người cộng
sản” (6)
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược