Page 107 - MUDO 77
P. 107
Mũ Đỏ 77 103
cả hai ngày không bắn được một trái.Thay vào đó, mức độ bắn phá của
122 và 130 lại tăng lên.
Việc tải thương, tiếp tế cũng là một vấn đề nan giải, khi tuyến phòng thủ
đã quá mỏng, và càng mỏng hơn nữa khi quân số tiêu hao dần vì pháo
địch. Không lần nào không có thương vong vì súng cối địch, và ít nhất
cũng đã có hai chiếc trực thăng vĩnh viễn nằm lại bãi đáp vì trúng đạn
phòng không khi gần đến vị trí, và một phi hành đoàn đang còn kẹt lại.
Đó là những phi vụ trực thăng gan dạ, khi mà lưới lửa phòng không đã
phục sẵn trên các đường tiếp cận nhằm mục đích khóa chặt nẻo vào từ mọi
hướng, thì chuyến bay các trực thăng của phe ta quả thật là vô cùng mạo
hiểm, “một đi không trở lại” tựa như tráng sĩ Kinh Kha, đã bao nhiêu lần
những chiếc trực thăng đột ngột cất lên từ một lũng núi mù mù sương sớm,
hoặc lướt nhanh trên ngọn cây qua một đỉnh rừng, hay bay nghi binh thật
xa để rồi luồn theo khe núi, đáp thật nhanh xuống bãi, mang đến cho Đồi
31 tất cả nhu cầu không thể thiếu của mặt trận, thậm chí luôn cả báo chí
và thư riêng. Như một chút hương yên bình quý báu từ hậu phương trên
đất Mẹ.
Đây là thư đầu tiên của Phượng mà Đồng nhận kể từ HQ Lam Sơn 719
Đồng gặp nàng trên ghế trường Luật Sài Gòn khi tên Phượng đã vô tình
nhắc nhở Đồng về màu đỏ thắm quyến rũ của phượng vĩ xứ Huế. Là màu
đỏ anh luôn tha thiết nhớ thương. Đó cũng là màu chiếc beret hiên ngang
trên đầu anh.
“Tôi soi ngọn đèn pin lò dò từng chữ và chợt buồn nhận ra, em vẫn không
hiểu gì về tôi trong khi mỏi mòn một nhịp cầu Ô Thước.Thư Phượng thật
dài nhưng chẳng có gì để đọc. Kể cho tôi làm gì những ồn ào phố thị, kể
cho tôi làm gì những khúc luân vũ đã làm mắt em say. Sài gòn của em vẫn
thế và giảng đường của em vẫn thế. Em không nói bên chiếc ghế tôi ngồi
đã có ai quấn quýt? Nhưng tôi biêt đó không còn là thế giới của tôi, và
chiến tranh dường như chưa bao giờ lai vãng dưới những tàng cây bốn
mùa dim mát. Không biết những tin tức từ mặt trận có làm sân trường
đại học bớt tươi màu áo, mà sao những vô tình của em và bạn bè đối với
cuộc chiến càng làm tôi xa cách vô cùng. Tôi không định trả lời thư cho
Phượng, biết có còn trở về để thêm chi nhiều vương vấn, những giọt nước
mắt chính danh đã lan tràn trên đất nước, còn khơi thêm làm gì chút sầu
muộn người dưng.
N + 15, phi hành đoàn H34 của Tr. úy Chung Tử Bữu và Th. úy Bùi Tá
Khánh cùng với Mê Vô Em vào phiên trực cho phi đội của anh. 2 chiếc
H34 nhận lệnh cất cánh từ phi trường ĐN bay thẳng đến Khe Sanh. Chiếc
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược