Page 102 - MUDO 77
P. 102

Mũ Đỏ 77                        98

        một chết, hai bị thương, vị chi từ sáng tới giờ, hắn ba, tôi ba, đổi lại trên
        hai mươi xác địch với từng đó súng ống, chưa kể súng cộng đồng. (1)
        *  *
        Cho lệnh trung đội nằm tại chổ 15 phút, Đồng lo tản thương 2 người lính
        bị thương của mình cùng 3 thi thể Chí, Kiều và Sỹ cho trung đội 4 chuyễn
        về phía sau. Cổ họng khô gắt khiến hơi thuốc hít vào trở nên đắng nghét,
        Đồng thả điếu thuốc xuống đất và dí dôi giày trận lên tàn thuốc, rồi cầm bi
        đông nước hớp vài hớp nhỏ cầm chừng.Giờ đây, trung đội 2 còn 23 người,
        kể cả Đồng, bố trí rải rác sau các thân cây xung quanh anh.
        “Hai giờ chiều, mặt trời đã ngả về Tây, cơn nắng chói khô khốc chợt rộ
        lên luồng gió nóng, ngay sau khi căn hầm cuối cùng tại bờ suối bị Thông
        và Muôn tiêu diệt, Trung đội cấp tốc tiến lên phía trước, di chuyển thật
        nhanh trên một địa hình trống trải dưới hỏa lực vỗ mặt của địch, tuyến
        tấn công phải mở rộng hai cánh. Chúng tôi cũng chẳng phải Tề thiên Đại
        Thánh hay mình đồng da sắt gì để khơi khơi xông thẳng vào lửa đạn, từng
        khoảng cách rút ngắn giữa địch và ta cũng đồng nghĩa với từng phút giây
        bọt bèo sống sót. Là từng giây phóng mình thật nhanh từ điểm ẩn nấp này
        lao qua điểm ẩn nấp khác, gò mối, gốc cây, bụi cỏ, tảng đá, hay thậm chí
        chỉ là một nhánh lá mong manh. Đạn địch xủi dưới gót chân, đạn vỡ tung
        vỏ cây trước mặt…Là bắn, là bắn, bắn hết khả năng của vũ khí, để tiếng
        đạn mình át tiếng súng thù, để chỉ còn bên tai tiếng nổ dòn của M16, tiếng
        gà nòi ấm cũng của M60…Cọc cùm…cọc cùm M79 gõ nhịp. Lưng chừng
        đồi cỏ cây ngã rạp, vỏn vẹn chừng một trăm mét nữa là xong, là phận ai
        nấy biết, nhưng không tài nào, tiến lên được nữa. Chúng tôi bị chận đứng
        ngay trên vị trí một Trung đội của họ bị tiêu diệt trước đó, xác người rải
        rác chung quanh những vết nổ của đạn pháo.
        Bây giờ đến lượt pháo địch nổ giữa chúng tôi, cộng với hỏa lực dày đặc
        từ đỉnh đồi bắn xuống không ngóc đầu lên được chứ đừng nói nhổm người
        dậy. Tôi rủa thầm, ở đâu ra mà nhiểu 12ly8 bắn rán mặt, đụng sơ sơ từ
        sáng tới giờ, cả 3 tuyến đều có phòng không. Gió lại trổi mạnh, cũng may,
        nhờ thế mà những trái 82 ly bị đẩy dạt khỏi mục tiêu, dù không xa, nhưng
        cũng hạn chế được ít nhiều thiệt hại, cũng có thể họ chưa tính hết sức gió
        trong yếu tố tác xạ. Giờ này mà có vài phituần gõ xuống đỉnh đồi chừng
        chục trái năm trăm pounds, bới tung hầm hố nó lên thì đỡ vất vả biết bao?
        -Một, Hai, Ba đây Phú Bổn!Một nghe đích thân!Hai nghe đích thân!Ba
        nghe đích thân!
        -Cho cóc nhái sẵn sàng! Các Đích thân gặp Phú Bổn ngay.
        Tôi ngạc nhiên, đang đánh chác thế này co về thủ sao được trên một vị trí
        quá nguy hiểm mà ổng lại ra lệnh sẵn sàng mìn và chiếu sáng? Phân vân
        thì phân vân, cũng phải tìm gặp ổng rồi mới tính. Giao máy cho Thượng sĩ
        Đàng chỉ huy trung đội, tôi lần mò trở lại chừng hai mươi mét. Cả bộ chỉ
                          Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107