Page 103 - MUDO 77
P. 103
Mũ Đỏ 77 99
huy đại đội mặt mày đen thui vì khói, than, chẳng hơn gì chúng tôi.
-Vắn tắt cho các anh rõ! Lệnh Sư đoàn phải nuốt xong cục xương này mới
được nghỉ. Tập trung mìn chiếu sáng lên phía trước, theo lệnh trên máy,
đồng loạt ném và xung phong ngay, các anh thấy gió chuyển hướng mạnh
về phái tụi nó chứ?
-Đốt tụi nó?
-Phải làm nhanh, gió đổi hướng lại chạy không kịp đó! Rõ chưa?
-Về làm nhanh!
Trước khi quay về Trung đội, tôi liếc nhìn cuộn poncho gói xác, đưa mắt
hỏi Thượng sĩ nhất Xá:Ai đó?Trung sĩ Tâm, Pháo binh Đề lô.
Lẩm nhẩm một lời cầu nguyện vô bổ, chết chi trẻ quá Tâm ơi! Tôi băng
mình trở lại tuyến chiến đấu, chuyển đạt nhanh chóng mệnh lệnh tác chiến.
-Một, Hai, Ba, đây Phú Bổn! Xong chưa?Một xong!Hai xong!Ba xong!
-Đánh!
Tôi phất tay cho Trung đội đồng loạt ném hết cơ số mìn chiếu sáng về phía
trước. Tách tách tách…xòe xòe…tách tách xòe xòe lốp bốp lốp bốp, ngọn
lửa lùng bùng lên dữ dội rồi lan nhanh về phía trước, râu tóc mặt mày
khét lẹt. Thế thượng phong ngàn năm một thuở, lửa lửa, lửa cuộn lên theo
tiếng quân reo, lửa tràn lên theo cỏ tranh dòn dã, khói cuồn cuộn mịt mù,
khói làm màn che cho quân ta tiến tới, bốc trong bão lửa xông lên. Lưỡi
lửa liếm một vòng cung hình bán nguyệt, thắt gọn vị trí địch trong trận hỏa
công dữ dội, những căn hầm được ngụy trang kỹ lưỡng bằng cỏ tranh tiệp
màu bỗng chốc trở thành mồi ngon cho ngọn lửa, hầm đạn nổ tung tóe,
cả ngọn đồi nhanh chóng ngập tràn biển lửa, địch quýnh quáng tung hầm
tháo chạy, có tên lưng còn bốc khói. Trận Xích Bích là đây! Các chiến sĩ
khinh binh tràn lên đỉnh đồi chiếm lĩnh trận địa, thanh toán nhanh chóng
những ổ kháng cự yếu ớt, địch làm sao chống lại nổi khi trước mặt là lửa
táp, là khói thuốc theo luồng gió ngược, lùa vào mồm vào mũi, tối tăm mặt
mày chưa kịp dụi mắt ngáp gió lấy hơi đã gục ngã trước lưới đạn càn quét
quyết liệt của quân ta đang tràn lên theo lửa cuốn. Đại đội khai thác tức
khắc hiệu quả chiến thắng, thúc cả ba Trung đội đánh bung sườn đồi, đuổi
địch chạy có cờ xuống thung lũng.
Trận đánh thật đẹp và hùng tráng, trong bối cảnh ráng chiều chưa tắt,
ánh nắng xuyên qua khói lửa rải xuống chiến trường những giải vàng
lóng lánh, thấp thoáng bóng quân ta dọc ngang đỉnh đồi, như thấp thoáng
hồn sông núi cựa mình muốn vượt qua định mệnh. Tiếc quá, không có một
phóng viên chiến trường nào ghi lại được trên băng nhựa phút giây ngất
trời ngạo nghễ đó, để mai này, trên những ký sự truyền hình được chiếu
ra rả từ hai phía suốt mấy chục năm năm, cuộc chiến trên quê hương đau
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược