Page 101 - MUDO 77
P. 101
Mũ Đỏ 77 97
Chỉ Huy Tiểu Đoàn, Lữ Đoàn, khi cánh quân địch nhớn nhác tràn xuống
chưa tới lưng chừng đồi đã phải khựng lại rồi tan tác dưới từng loạt pháo
nổ chụp thần sầu của B3. Từng mảnh người tung lên rồi đổ gục. Ha ha
chưa biết ai chơi “Công đồn đã viện” thiện nghệ hơn ai đấy nghe ông bạn.
Liêu Thăng, Mộc Thạnh đã bị chém đầu thì Vương Thông còn hơi sức đâu
mà đấm đá. Hàng ngũ địch hoảng loạn, hỏa lực của họ tức khắc rối bời
không che phủ nhau được như trước. Đúng lúc đó, Đại đội phát lệnh xung
phong toàn đơn vị.
- Xung phong!
Tiếng thét rền vang vách núi, đoàn quân băng băng trên triền dốc lao
xuống, vượt qua lửa đạn, vượt lên chông gai xông tới, tiếng quân reo át
tiếng đạn thù. Xung phong! Xung phong, đạn xủi mặt đất, đạn xuyên tàng
lá, đạn nổ bùng lửa đỏ, đan veo véo bên tai, người trước ngã người sau
xông tới, khản cổ theo tiếng reo đồng đội, tim đập muốn vỡ tung lồng
ngực. Hây Sỹ, sao nằm đó? Ê Kiều! Mày cũng nằm đó sao? Tụi nó chết
rồi! Hây! Phi?Bị thương rồi hả? Đưa máy đây! Xung phong. Xung phong.
Tôi quàng vội chiếc máy truyền tin, dặn Phi nằm đó, Trung đội 4 sẽ lên kéo
về. Hai nghe Hai nghe! Lên luôn nhận năm, được 3 hầm có cả cối! Nằm
xuống Trung Úy! Chính húc luôn cái nón sắt vào mặt xô tôi ngã rạp đúng
lúc làn đạn cắt lá rụng tả tơi trước mặt, không hề gì, cái hầm này nằm
dưới đám rễ cây, nảy giờ chơi đủ…
Vậy thôi, chiến tranh không còn chỗ cho sự khoan nhượng khi mà giọt
máu của Chí còn nóng hổi trên trận địa, không còn thời gian để lưỡng lự
khi cái chết và sự sống gần nhau trong gang tấc. Thêm Sỹ và Kiều, trong
một ngày mất luôn 3 mạng người không thể thay thế, không thể so sánh
khi đã cùng nhau miệt mài trên những nẻo đường đất nước. Các sĩ quan
ở Tổng cục chiến tranh chính trị và Phòng 5 Bộ Tổng Tham Mưu có thể
xoa tay hài lòng trước sự chênh lệch về tỷ số thương vong của hai phía,
đếm xác địch và ta để thống kê chiến thắng. Vâng, mười hai xác địch tại
trận địa, vắt vẻo trên miệng hầm trong một tuyệt vọng thoát thân, chôn
vùi trong hố chiến đấu bị bắn sập trong cố gắng kháng cự, tan xác dưới
hố đạn pháo binh…So với hai Chiến sĩ ta tử trận. Tỷ lệ chênh lệch lớn lao
đó cũng không thể xoa dịu nỗi đớn đau của người lính bên xác đồng đội.
Bên những khuôn mặt mới đây còn nói nói cười cười, còn chia nhau mẩu
thuốc quân tiếp vụ cong queo trong túi áo…hay thậm chí mới đây còn…
đm thằng này thằng nọ.
Tôi giở poncho nhìn mặt Kiều và Sỹ lần cuối, máu người chết trận sủng
thâm màu áo lính, hai người lãnh nguyên mấy mảnh cối 82 nổ trên tán cây,
chụp xuống khẩu đại liên đang mải mê nhả đạn...
Chúng tôi phải bố trí lại hỏa lực khi cây đại liên của Kiều đã bị hỏng chưa
kịp thay thế. Trung đội 1 không có thương vong, Trung đội 3 lại dính thêm
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược