Page 100 - MUDO 77
P. 100
Mũ Đỏ 77 96
rằn ri màu lá, che kín hai mươi sáu cõi riêng tư. Đã điên đâu mà vui mừng
hăng hái, có phải là đồ tể đâu mà say máu bắn giết, chẳng qua, họ đã dấy
động can qua thì chúng tôi phải chiến đấu để tự vệ, để dành cái quyền
sống làm người theo cách đã chọn lựa…
Ngay khi các toán trinh sát xuất phát chừng một trăm mét, trận
địa đang im lắng bỗng rộ lên hàng loạt tiếng súng cối và tiếng đạn đi xé
gió, khoảng năm hoặc sáu khẩu 82 ly của địch xa về hướng Tây, tác xạ tập
trung vào vị trí đại đội, dù không chính xác cho lắm, nhưng pháo kích kiểu
vãi đậu như thế này, quả thật cũng làm chúng tôi lúng túng. Phía trước
mặt, hỏa lực bắn thẳng của họ cũng bắt đầu lên tiếng, hòng chặn đứng mũi
tiền kích đang cố gắng bám vị trí.
Trong khi chúng tôi chật vật vì súng cối địch, thì vị trí của họ cũng tả tơi
dưới hàng loạt đạn pháo của B3 từĐồi 31 và từ Pháo đội C3 của Căn cứ
hoả lực ở Đồi 30 trong tầm hiệu quả, đang bắn yểm trợ.
- Lỡ rồi! Chơi luôn Một Hai Ba!
- Một nhận!
- Hai nhận!
- Ba nhận!
- Tụi nó ở dưới khe suối cạn và đỉnh đồi bên kia!
- Chờ thằng Phở bắc nấu xong tô nào chơi tô đó, Phú Bổn lên với
Phú Ông, Một và Hai theo luôn trái phải!
- Hai nhận!
Biên đã bắt tay được với Chính, Thông, Sỹ tôi vắn tắt lịnh tấn công sau
đợt pháo chuyển làn tác xạ, cần phải nhanh chóng giải quyết trận địa nếu
không muốn làm bia cho địch pháo kích.
Đúng lúc những loạt đại bác dồn lên sườn đồi bên kia, chúng tôi đánh ép
xuống thung lũng với nòng súng cắm lưỡi lê sẵn sàng cận chiến.Từ triền
dốc thoai thoải, Biên và Chính phối hợp nhau dẫn đồng đội tiến lên từng
điểm ẩn nấp dưới làn đạn địch, Thông băng thật nhanh lên phía trước, bắn
ghìm sát mặt đất vừa dứt một băng đạn lá đã tấp vào được một gốc cây ven
bìa suối, ống quần rách toạc vì vướng gai buổi sáng chưa kịp thay, lòng
thong miếng vải phất lên phất xuống không đủ che cái mông ốm nhách,
xám xịt, anh chàng quay lại toét miệng định cười, đã vội nằm hụp xuống,
tay giữ nón sắt, co gọn người tránh làn đạn vuốt cỏ cây ngã rạp bên cạnh,
anh rút chốt trái lựu đạn ném về phía trước, bắn rẽ quạt cho Chính, Sỹ và
Tiểu đội Khinh binh tiến lên hàng ngang, bám được bìa rừng là nắm chắc
tám mươi phần trăm chiến thắng, là hạn chế tối đa thương vong. Và địch
cũng hiểu như vậy nên họ tổ chức phản kích dữ dội, liệu thế đơn vị chốt
tại bờ suối không chống đở nỗi, khoảng chừng một Trung Đội địch từ trên
đỉnh đồi tràn xuống cứu viện, quyết không cho chúng tôi vượt qua.
Đến đây tôi chợt hiểu, chúng tôi đã được chỉ huy và theo dõi chu đáo từ Bộ
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược