Page 99 - MUDO 77
P. 99
Mũ Đỏ 77 95
Do đó, mỗi ngày Phi Đoàn 219 tăng phái một phi đội gồm 2 hoặc 3 chiếc
H34 nằm trực chiến ban ngày tại Khe Sanh, nơi đặt bản doanh tiền phương
của Sư Đoàn ND, và cứ đến chiều thì bay về nghỉ đêm tại Phú Bài. Có lẻ
“hot” nhất vẫn là các phi vụ tản thương các binh sĩ ND bị thương khi hành
quân lục soát xung quanh các căn cứ hỏa lực và đụng độ với cọng quân. Vì
chuyện bay tiếp tế hoặc tải thương này vẫn xẩy ra hầu như hàng ngày, nên
Khánh coi như pha, bình thảng đi vào những vòm trời đầy nguy hiểm. Phi
đội của anh cứ luân phiên trực chiến ở Khe Sanh/ Phú Bài 4 ngày rồi trở
về Đà Nẳng.(2)
* *
Ngay sau lần chạm địch đầu tiên vào buổi sáng, ĐĐ 33 tiếp tục
tiến bước, vượt qua tuyến đầu của địch, đến mục tiêu kế tiếp, trong thế các
trung đội sẳn sàng yểm trợcho nhau. Cùng lúc, hàng loạt đạn pháo từ pháo
đội B3 trên Đồi 31 liên tục nhảđạn bắn vào ngọn đồi trước mặt.
...“Đợt pháo kích theo lời yêu cầu vừa chấm dứt, hai chiếc HU1A của
KQVNCH nối đuôi bay quành trở lại, phối hợp nhau gởi xuống mục tiêu
những quả rocket dài ngoằn xé gió. Chúng tôi biết mình phải làm gì sau
đợt không kích đó.Tôi đọc thấy thoáng âu lo trên khuôn mặt từng chiến
sĩ. Kể cả tôi, cũng không thể trốn tránh thực tại hết sức căng thẳng của
trận chiến. Vừa vượt qua cái chết buổi sáng đã phân vân với số mệnh buổi
trưa. Ai đã đi qua chiến tranh, đã đánh chừng mươi trận mà vẫn còn sống
để chờ đợi trận đánh thứ mười một chưa biết mất còn, mới chia xẻ được
cái cảm giác hồi hộp, nặng nề của người lính trước trận đánh. Huống
chi quanh đây, không kể hai tân binh mới ra trận lần đầu chưa biết hòn
tên mũi đạn, từ quan tới lính, người nào cũng dự vài ba chục trận, vài ba
chục lần quẳng cái bản chất thằng người tham sanh úy tử xuống đất, ôm
súng lao lên theo tiếng thét xung phong của đồng đội. Có muốn hèn cũng
không thể hèn được, có muốn dừng lại cũng không thể dừng lại được. Cái
cảm giác xung trận nó vô cùng kỳ lạ, nó cuốn hút người ta lao vào bất kể
tới đâu… Cứ phỉnh phờ cái lo lắng, cứ giả vờ hồn nhiên cười cợt, mà sao
trong những đôi mắt kia chợt tối nỗi bâng khuâng.
Có phải Biên đang nghĩ đến đàn con quây quần trong ánh đèn vàng vọt,
căn nhà nhỏ trong trong trại gia binh có ai đang thao thức nguyện cầu, có
phải Muôn đang nhớ về người tình chơn chất, lời hẹn thề chưa ngút một
tuần trăng. Có phải Chính đang rối bời mẹ già tóc bạc, phận làm con biền
biệt chốn biên cương. Ô kìa ông Đàng! Mười hai năm quân ngũ đã hằn
lên vết tích, tuổi thanh xuân qua trên khổ lụy quê nhà có làm anh ít nói,
hay đang lặng im trên chính về nỗi ước mơ còn xa vời vợi, mảnh vườn quê
chim hót nắng mai. Và Sĩ, Thông, và Kiều, và…hai mươi sáu cái nón sắt
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược