Page 110 - MUDO 77
P. 110
Mũ Đỏ 77 106
chơi cũng dữ mà đánh giặc cũng chì thật.(4)
N + 15: Địch vẫn pháo kích không ngừng, ngoại trừ khi có phản lực hoặc
trực thăng chiến đấu trên vùng. Hầu như mọi nơi trên Đồi 31 đều trúng
pháo, có nơi trúng ba bốn lần, đất cày sâu, loang lổ, đá bụi văng tứ phía.
Thật không rỏ vì sao có người thì chết ngay khi lãnh trọn một quả vào ngay
hầm mình, người thì bị thương chưa kịp cứu thì bị trúng thêm, kẻkhác
thìcuộn mình lại như con cuốn chiếu, ôm đầu che tai, đôi khi che luôn cả
mặt khi pháo rớt lia chia xung quang hầm, thầm nghĩ không biết khi nào
đến phiên mình.
“Ngày tháng cứ qua theo tầm bay lửa đạn, cả trăm trái pháo mỗi ngày
băm nát ngọn đồivô danh bỗng chốc trở thành cõi chết, cái chết cứ lần
hồi gậm nhấm từ Đông qua Tây, từ Nam lên Bắc, từ những hầm hố kiên
cố ở trung tâm cứ điểm đến dãy chiến hào chỗ sâu chỗ cạn bao bọc ngoại
vi,tất cả bỗng trở nên bình đẳng trước sức công phá dữ dội của đạn pháo,
mặt trận bỗng nhiên nghiêng hẳn về một phía, chúng tôi ngồi đây, ngày
và đêm thúc thủ trước tiếng súng địch. Hàng ngũ cứ thưa dần, thà rằng
cứ lao thẳng vào mũi súng, thà rằng đối mặt với quân thù, thà rằng chết
trong tiếng hò reo xung trận, có đâu cứ len lỏi mãi dưới hầm hào mà cũng
chỉ đợi chờ cái chết…
Đã nhìn thấy địch điều quân lui tới, qua lại thấp thoáng dưới bóng cây bên
những triền núi xa xa, và biết đâu chừng đã mon men gần căn cứ, tuy các
Đại đội bạn ở bên ngoài vẫn chưa có phát hiện nào về sự xuất hiện của
địch. Mọi việc vẫn phải làm thật nhanh và thận trọng, xuất phát, lục soát,
rải quân… Công việc quá bình thường của một Trung đội tác chiến mà sao
giờ này lại quá nặng nề. Mà không nặng nề làm sao được khi quân số tiêu
hao ngày một trông thấy. Rời Sài Gòn Đồng dẫn theo hai mươi sáu thanh
niên, mặt mày tươi như trên đường đi học, rồi lại còn được bổ sung thêm
qua trực thăng tiếp liệu hai chàng lục tỉnh mới cáu cạnh, và Nghĩa, một
Chuẩn úy mới ra trường, vị chi là hai mươi chín mống.
Nghĩa, người Sài gon, nhà ở đâu miệt Khánh Hội, Hàm Tử, cũng có mẹ già
và em gái, cũng mang cái hồn nhiên của tuổi trẻ vào mặt trận như ngày
tôi mới ra trường. Hồi đó, tôi còn được may mắn học nghề với Trung úy
Dũng tại ven đô, hành quân an nhàn quanh hảng bột ngọt An Phú Đông,
Tân Thới Hiệp, Nhị Bình, sáng lai rai cà phê và pháo, chiều về còn cóc với
ổi đưa cay. Có đâu như Nghĩa, giày trận còn bóng nếp quân trường, đã
được ném ngay vào cõi chiến trường dữ dội.Tôi đã không còn dịp bàn giao
Trung đội cho Nghĩa như ngày nào Trung úy Dũng đã giao trách nhiệm
Bốn mươi ba mùa xuôi ngược