Page 111 - MUDO 77
P. 111

Mũ Đỏ 77                           107
        cho tôi.Nghĩa đã hy sinh không lâu sau đó.

        Chưa tới nữa tháng, Trung đội chỉ còn lại mười tám ngoe, kể cả tôi. Đã
        thêm hai cái chết đau đớn của Binh nhất Mão và tân binh Xuất cứ dai dẳng
        ám ảnh tôi. Gom góp, nhặt nhạnh lại không đầy cái nón sắt, đó là xác Mão
        sau khi căn hầm của anh hứng gọn một trái công phá. Còn Xuất thì cứ trào
        ra những bụm cơm sấy trộn lẫn máu trong cơn hấp hối, máu và cơm, cơm
        và máu lẫn với những bọt khí ào theo vết thương vỡ banh lồng ngực, mảnh
        đạn như một lưỡi rìu phạt ngang người, khi anh ngồi bên miệng hầm nhìn
        bâng quơ những đỉnh núi, tay bốc từng bụm gạo sấy thẩy vào miệng. Tôi
        cũng ngồi cách Xuất năm vị trí trong cùng một phiên gác chiều, và chỉ kịp
        la lên “Xuống hầm! Pháo kích!” nhưng không còn kịp nữa, có lẽ tiếng gạo
        sấy khô khan vỡ rao rào trong miệng đã làm Xuất không nghe được tiếng
        pháo địch rời nòng, viên đạn quá tầm rơi ngoài sườn đồi lại tai quái gởi
        ngược về một mảnh lớn nhất. Khi chúng tôi đến thì Xuất đã như thế, môi
        anh còn mấp máy điều gì, tôi đã cố cúi sát người để chỉ nghe thều thào
        hình như tiếng “Mẹ ơi”…và Xuất đi hẳn.


        Số bị thương mỗi ngày gia tăng. Giàn Hạ sĩ quan chỉ còn lại thượng sĩ
        Đàng và trung sĩ Yến, tôi kể như giảm cấp số làm Tiểu đội trưởng, chỉ huy
        một Tiểu đội Khinh binh và một tiểu đội hỏa lực. Mà nào phải chỉ Trung
        đội chúng tôi? Hai trung đội kia cũng lâm vào tình trạng tương tự, giật
        gấu vai cũng không đủ quân để trải kín tuyến phòng thủ vốn dĩ được thiết
        lập cho một Đại đội mạnh, đầy đủ quân số. Một tuyến dài như thế, lại phải
        duy trì ba vọng gác đêm, hai vọng gác ngày, chia đều chi mỗi người cũng
        ôm hơn năm tiếng mỗi ngày trực gác.Kể cả tôi cũng chia xẻ ba giờ đốc
        canh ca thứ nhứt, trong tình trạng căng thẳng kéo dài, mặt mày ai nấy hốc
        hác thấy rõ.

        Không dám nói thay những người lính của mình, nhưng tôi hiểu họ, hiểu
        nỗi lo âu căng thẳng mà tất cả cùng chia sẽ, như anh chàng Ngọt đó, giữa
        lúc đạn pháo ầm ỳ trải lên trận tuyến, bỗng nhiên hắn ta nhảy vọt lên nóc
        hầm tuột phăng quần chỉa cu ra phía trước, miệng la lớn một hơi dài như
        tiếng hú của một con thú bị thương… “Con c…”Yến phải liều mạng nhảy
        lên cặp cổ lôi xuống. Chúng tôi gần như ai cũng đang “chạm giây” như
        thế mà có lẽ sự nổ bùng của chiến trận là liều thuốc cuối cùng để giải
        thoát, sự giải thoát tận cùng trên hai nghĩa trắng đen trần trụi.

        Mọi người đều biết lực lượng của địch không còn xa căn cứ, và có lẽ họ
        đang ở lại tuyến xuất phát để chờ đợi giờ “G”, khi mà mọi tần số trên máy
        truyền tin đều tràn ngập ngôn ngữ xa lạ của quân thù.
                           Bốn mươi ba mùa xuôi ngược
   106   107   108   109   110   111   112   113   114   115   116