Page 138 - mudoso72
P. 138
138 Muõ Ñoû 72
diện nhưng cũng không thấy.

Khoảng hơn 10 giờ sáng, tôi nhìn thấy 3 chiếc trực thăng Cobra của Hoa
Kỳ đang nhào lộn ở phía tây quốc lộ, bất chợt hai chiếc bị cháy và một bị
rớt tại vùng Phường Sắn bởi hỏa lực phòng không của địch quân. Lúc ấy
tôi nhìn thấy hai phi công Hoa Kỳ nhảy ra khỏi trực thăng nhưng không rõ
số phận của họ ra sao.

Khi màn đêm buông xuống, cảnh tượng thật hãi hùng. Tôi và đứa cháu
đã mệt nhoài dựa lưng vào nhau tạm nghỉ bên đường. Trong lúc hai cậu
cháu đang nằm chung với các thây ma, bỗng tôi thấy có người tới gần, họ
nói tiếng Bắc, tôi đoán là quân chính quy Bắc Việt. Họ la lớn: Ngụy quân,
ngụy quyền hãy mau mau ra trình diện, nếu không sẽ có tội với nhân dân
cách mạng. Nếu là đồng bào thì nằm xuống. Nếu không sẽ bị lạc đạn của
địch. Sau đó, họ tiến tới những chiếc xe nhà binh mà họ bắn xẹp lốp hồi
sáng để bắt sĩ quan đi. Tôi cũng bị xét hỏi như những người khác, nhưng
sau khi tôi khai là giáo sư đi với người cháu thì được họ thả ngay.


Khoảng 6 giờ sáng hôm sau, tôi lén chạy vào con đường lộ cũ, nằm về
hướng đông của quốc lộ 1. Khi mới tới một cây cầu nhỏ, tôi gặp một trung
úy TQLC, ông ta chận tôi lại để kiểm soát. Sau khi tôi xuất trình giấy tờ
hợp lệ và vừa đi khỏi chừng 50 thước thì nghe một tiếng nổ bụp trong đám
người tỵ nạn ở phía đằng sau tôi bắn ra. Ngoảng lại thì tôi thấy vị sĩ quan
TQLC vừa xét hỏi tôi đã bị trúng đạn gục ngã ngay tại chỗ. Tôi đoán là có
địch đang trà trộn nhưng vẫn lặng lẽ chạy vào tỉnh lộ tìm đường vào Mỹ
Chánh để chạy về Huế..


Đại Uý Lê Phước Thuận kể lại câu chuyện của ông:

Chiều ngày 29-4, về tới thành phố, thành phố đổ nát tanh banh, có người
cho hay ngày hôm qua, Tòa Hành Chánh đã alô, alô yêu cầu đồng bào
khẩn cấp ra khỏi tỉnh. Vô bộ chỉ huy Tiểu Khu, quang cảnh vắng hoe, lạnh
ngắt, các phòng ban chỉ còn lưa thưa vài binh sĩ, áo giáp nón sắt, tay cầm
súng sẵn sàng nhảy xuống hầm khi đạn pháo gầm trên trời cao, hệ thống
chỉ huy rời rạc. Đến trung tâm hành quân, sĩ quan Tiểu Khu ngồi thừ ra,
gương mặt hồi hộp chờ đợi, mà cũng chẳng biết chờ đợi cái gì, không lệnh
lạc, không biết thân phận của mình ra sao sắp tới. Tôi chạy ra thì một số
anh em hoảng hốt về phần vợ con nên đã bỏ đi, một số quýnh quáng theo
các đơn vị khác dông trước, số còn lại khoảng 20. Tôi chọn xe Dodge cứu
thương và gọi tất cả lên xe ra đi. Phố vắng tanh, đồ đạt rơi vãi ngổn ngang,
đạn pháo rơi từng loại xuống đường.
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142   143