Page 137 - mudoso72
P. 137
Muõ Ñoû 72 137
may mắn thoát chết trên đại lộ kinh hoàng vào những ngày cuối tháng Tư
năm 72.

Hãy nghe ông Châu thuật lại câu chuyện thương tâm và đầy kinh hoàng
nầy:

Sáng ngày 29-4, gia đình tôi gồm vợ mang thai cùng bốn đứa con từ một
đến bốn tuổi, cùng gia đình người chị ruột có bốn cháu, đứa lớn nhất đã
18 tuổi, tổng cộng là mười một người, cả lớn lẫn nhỏ và một bào thai.
Từ Thạch Hãn, chúng tôi kéo ra quốc lộ 1, theo đoàn di tản chạy về Mỹ
Chánh. Sau khi qua khỏi quận Mai Lĩnh, tôi thấy ở bên phải quốc lộ, mé
tây, có nhiều quân nhân mặc đồ rằn ri của lính Nhảy Dù hay Thủy Quân
Lục Chiến núp trong hố cá nhân mới đào. Có hố tới hai người, một người
thủ súng trường, người kia cầm ống nói và giữ máy truyền tin. Họ nằm
dọc theo quốc lộ, mỗi hố cách nhau từ 10 đến 20 thước, quân số ước chừng
đại đội.

Khi tôi đến gần cầu Ngắn, địch pháo kích liên hồi, không biết phải chạy
hướng nào. Tôi liền nằm trong đám tử thi sát bên lề đường, giả đò như đã
chết để quan sát, bỗng tôi thấy có mấy người nằm trong hố cá nhân gần
tôi, luân phiên bắn vào xe nhà binh có chở sĩ quan. Bắn xong họ ngồi thụp
xuống để tránh lộ liễu. Đến lúc nầy tôi mới vỡ lẽ ra rằng những người mặc
đồ rằn ri nằm dọc theo mé lộ là người của địch giả dạng lính quốc gia.


Lúc đại pháo từ hướng tây bắn ra quốc lộ, chính mắt tôi thấy có mấy người
nằm dưới hố dọc bên lề đường dùng máy vô tuyến đàm thoại trông có vẻ
nghiêm trọng. Mỗi khi hàng loại đạn chạm nổ, họ quan sát một lúc, rồi mới
nói vào máy với nhau những gì tôi nghe không hiểu, sau đó đạn lại tiếp
tục rơi vào nơi khác. Có lẽ mấy người nầy là tiền sát viên cho đại pháo trà
trộn trong đám người tỵ nạn để hướng dẫn pháo binh bắn vào người di tản,
do đó mà hai bên đường, người tỵ nạn gục ngã ngổn ngang, nằm chết như
giạ. Trước mắt tôi, máu đổ chan hòa, xác người nằm la liệt trên quốc lộ vì
bị thương hay đã chết, hình ảnh vô cùng thảm khốc.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đang chạy trên quốc lộ thì bỗng nhiên
họ tóe ra như đàn ong vỡ tổ, kẻ bắc, người nam tìm cách vượt thoát, không
còn phải biết chạy lối nào cho thoát khỏi tử thần. Chính vào lúc nầy, đại
gia đình tôi tứ tán, mạnh ai nấy chạy, còn lại một mình tôi và đứa cháu
lớn với chiếc Honda chứa đầy quần áo, chăn mềm và đồ gia dụng. Sau khi
nhịp độ pháo kích thưa dần, tôi chạy quanh trên đại lộ để tìm kiếm gia đình
nhưng vẫn biệt tăm. Cuối cùng tôi đành phải lật từng xác người để nhận
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141   142