Page 131 - DACSAN71
P. 131
131 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
biết tôi sai. Bây giờ ngồi ôn chuyện cũ tôi vẫn thấy tôi sai, vẫn thấy mình
đắc tội với Quê hương. Trong một cuộc tảo thanh du kính tại Tam Quan,
đơn vị bắt một số tình nghi dẩn theo..Trên đường rút về, đàn bà trẻ con ra
đứng rải rác hai bên đường tìm người thân trong đám người tình nghi. Tôi
thấy một thiếu phụ còn trẻ, có thể nói là đẹp, chăm chú nhìn một người
đàn ông bị thương ở ngón tay. Hai người nhìn nhau và bắt gặp tôi nhìn họ,
chắc họ là vợ chồng. Bổng nhiên tôi nhớ nhà, trở về nơi đóng quân, người
Hạ sĩ quan An ninh dẩn người đàn ông bị thương ở ngón tay sang tôi:
-Ông Tiểu đoàn Phó bảo em đưa người này sang có mổ được thì giữ lại để
khai thác, còn nếu không mổ được thì gởi lên Ty Y tế Bồng Sơn chữa.
Tôi nhìn vết thương. Gãy hỡ nát long xương thứ ba ngón trỏ phải. Chích
một chút thuốc tê, xắn khớp xương, may da lại là xong. Nhưng tôi phần vì
mệt mõi, phần động lòng trước cảnh chia ly của hai người nên trã lời:
-Vết thương này phải giải phẫu. Nên gởi lên Ty Y tế Bồng Sơn thì hơn.
Người đdàn ông được thã ra để tụ túc lên Bồng Sơn để chữa trọ. Sáng sớm
hôm sau, vừa ngủ dậy tôi được bên An ninh sau khi khai thác số tình nghi
chi biết người đàn ông bị thương được thã ra là Trưởng ban Kinh tài cấp
Xã.
o0o

8- Kỷ niệm làm tôi chua xót nhất mổi lần hồi tưởng lại là lần ăn một
trái cam non. Tiểu đoàn lội từ bờ biển vào. Nắng tháng bảy ơờ Quảng Trị
nẻ đất, môi tôi nứt khô, giọt nước cuối cùng trong bi-đông cũng vừa hết mà
còn hơn cây số nữa mới ra đến quốc lộ. Khi nhìn thấy những ngôi nhà đầu
tiên với vườn cây hiện ra, tôi cố bước thật mau tới vùng bóng mát, nhưn
gTiểu đdoàn vẫn tiếp tục di chuyển, tôi thất thiểu bước theo.
-Bác sĩ ăn cam.
Người “tà-lọt” đưa tôi quả cam lớn hơn trái chanh một chút. Tôi hỏi:
-Ở đâu vậy?
-Dạ ở trong vườn, cả một vườn cam. Tốp tác chiến đi trước hái trái lớn hết
cả. Mìng đến sau chỉ còn trái nhỏ.
Cơn khát làm tôi không còn thì giờ nghĩ ngợi. Tôi móc dao mổ quả cam
làm tư, cam không có một tí nước, tôi đưa một miếng vào miệng nhai, vừa
the vừa đắng. Tuy thế vẩn có chút gì thấm môi làm dịu cơn khát. Ra đến
quốc lộ, tôi thấy một ông cụ già đứng khóc, tôi hỏi một binh sĩ ngồi cạnh
đó:
-Sao ông cụ khóc thế?. Có thân quyến gặp nạn à?
-Dạ không, tụi nó hái hết cam của ông.
Tôi nuốc ực xác miếng cam non còn ngậm trong miệng, không dám nhổ ra
ngoài, tôi nghe cổ họng ứ ngẹn. Đến bên ông cụ, tôi hỏi:
-Vườn cam của ông cụ đến mùa bán được bao nhiêu?

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136