Page 129 - DACSAN71
P. 129
129 Muõ Ñoû 71- Xuaân AÙt Muøi - 2015
-Không chắc đâu anh ạ. Em còn sợ cốt viêm nửa là khác.
-Tôi thí dụ nếu giữ lại vì biện pháp kỷ luật mà vết thương bị thối, sau đó
phải cắt bàn chân. Thượng cấp khiển trách, ai sẽ chịu trách nhiệm?
-Ông Tiểu đoàn Trưởng, vì ông ra lịnh.
Tôi mỉm cười:
-Tôi cho cã anh cũng chịu trách nhiệm nửa. Vì anh đã không di tản một
trường hợp xét thấy cần di tản.
-Em muốn di tản lắm chứ nhưng ông Tiểu đoàn Trưởng ổng…
Tôi cắt ngang lời anh:
-Anh cứ viết phiếu tản thương cột vào túi áo người bị thương. Thế là xong
nhiệm vụ phần anh. Còn ông Tiểu đoàn Trưởng có di tản hay không đó
là quyền và trách nhiệm của ông ấy. Người binh sĩ có quyền đòi hỏi anh,
bằng mọi cách chữa lành hay giúp chữa lành vết thương cho anh ta, còn
biện pháp kỷ luật dành cho sự vô ý của anh ta là m5ôt chuyện khác.
Anh Y sĩ trở về Tiểu đoàn và làm y như tôi dặn. Tôi cũng tiếp tay anh bằng
cách sang thăm ông Tiểu đoàn Trưởng quen biết khá thân với tôi hồi ông
còn làm Đại đội Trưởng. tôi đề cập đến người binh sĩ bị cướp cò sung và
khuyên ông nên cho di tản vì vết thương cần được giải phẩu làm sạch mói
tránh được nhiểm trùng. Người bị nạn thương được di tản liền sau đó.

o0o

6- Kỷ niệm mổi lần
nhớ tới , tôi không khỏi
mỉm cười là lần tôi làm
người hùng giữa rừng
sâu. Tiểu đoàn đang hành
quân trong vùng Pleime.
Hôm đó một khinh binh
vì tiến sai lộ trình chỉ
định, đạp phải cái bẩy
của người Thượng bị
một mủi tên tre cắm sâu
vào ống chân trái; Ông
ta không đứng dậy được,
ông Đại đội Trưởng giận
dữ xin ông Tiểu đoàn Trưởng bỏ mặc anh ta lại giữa rừng. Tiếp đo 1lệnh
xuống lấy vũ khí của người bị thương chỉ để lại cho anh ta một quả lựu
đạn. sau đó lệnh di chuyển. Ông Đại điộ Trưởng ĐĐ Chỉ Huy hỏi tôi:
-Bác sĩ làm sao đây ? Mình được lệnh đi mà nó thì không đi được. Khiêng
cáng nó thì trên không cho!.

Tieåu ñoaøn Quaân Y - Giöû ñôøi cho nhau
   124   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134