Page 130 - DACSAN71
P. 130
Muõ Ñoû 71 - XUAÂN AÁT MUØI 2015 130

Tôi bình tỉnh nói:
-Trung úy cứ đi đi, để mặc tôi lo.
Tôi không tin Tiểu đoàn sẽ bỏ mặc anh thương binh giữa rừng với quả lựu
đạn để anh tự xữ. Thế nhưng biết đâu……song tôi đã nghĩ ra cách giải
quyết êm đẹp vụ này. Tôi gọi anh Y tá Trưởng lại cho anh biết việc tôi sắp
làm, để tránh bối rối cho đám Y tá khi thấy hành động của tôi. Khi các Ban
trong bộ chỉ huy đã đi hết, tôi ra lệnh trạm cứu thương di chuyển theo.
Mình tôi ở lại với người bị thương. Anh ta nhìn tôi hỏi giọng chua chát:
-Bác sĩ chưa đi sao? Đừng ngại tôi một mình, tôi đã có bạn. Vừa nói anh
vừa vỗ vào quả lựu đạn đeo bên hông.
Tôi không trã lời mà hỏi lại anh ta:
-Anh đi khinh binh sao không chịu đi theo lối hướng dẫn. Đi sai lỡ dẩn
luôn cã trung đội vòa ổ phục kích của địch thì sao?
Anh khinh binh cúi đầu đáp nhỏ:
-Thấy mấy luống rau của người Thượng trồng chẳng biết rau gì nhưng
chắc ăn được, em tạt ngang định ngắt một ít, chiều nắu canh ăn cho có
chút chất tươi. Không ngờ đạp phải bẫy chúng đặt để bẫy thú rừng vào
dẫm lên rau….
Tôi khịu gối, nghiêng vai:
-Để tôi cõng cậu đi.
Người khinh binh từ chối:
-Không được đâu, em nặng lắm..
Tôi cũng to khỏe nhưng anh ta cao lớn gấp rưỡi tôi. Tôi cã quyết:
-Nặng thì nặng. Cậu đau chân đứng chưa nổi làm sao đi. Cậu bị thương,
tôi phải săn sóc. Nếu đi theo không kịp, lạc trong rừng thì cả hai cùng chết.
Huynh đệ chi binh mà cậu.
Tôi vui vẽ pha trò và cõng anh ta lên lưng. Quã là một khối nặng. Tôi
nhẩm tính với lối đi khó khăn trong rừng, chừng một tram thước là tôi ngã
quỵ. Tiô bước từng bước nặng nề. Nhưng mới được chừng ba mươi thước
đã thấy anh Y tá Trưởng cùng đám Y tá trở lui. Nhìn thấy họ, tôi để anh
thương binh xuống thở phào một cái, cười nói:
-Cậu thấy chưa, không ai nỡ bỏ cậu và tôi đâu.
Trực thăng được gọi đến và anh thương binh được bốc đi.


o0o

7- Châm ngôn của người thuộc ngành Quân y là “Tổ Quốc và Nhân
Loại”. Tổ quốc tuy nhỏ hẹp hơn nhưng lại ưu tiên hơn Nhân loại. Nhân
loại bao hàm cả kẻ địch. Tôi đã một lần và chỉ một lần - phải đắn đo giữa
tổ quốc và Nhân loại. Toiọ đã hành động vì nhân loại. Ngay sau đó tôi đã

Tieåu ñoaøn Quaân y - Giöû ñôøi cho nhau
   125   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135