Page 217 - MuDo67
P. 217


Đối với Bá, mỗi lần được làm công tác theo yêu cầu của chú Thông Núi là
mỗi niềm vui, và mỗi lần như thế, Nguyễn Kỳ Cùng lại được nghe thêm
chuyện kể. Những câu chuyện ấy, khi thì liên quan đến những thành tựu
rất to lớn từ một đất nước anh em xa xôi. Khi thì nói về những bước tiến
của cách mạng thế giới. Khi thì là những kinh nghiệm bản thân với đám
đàn bà con gái...
Nhưng câu chuyện mà Bá hay nói tới cùng với những tin thắng lợi của
cách mạng trên toàn thế giới vẫn là chuyện... con Lựu. Theo lời Bá kể, sau
nhiều lần hụt hẫng, cuối cùng thì Bá cũng gặp nó. Hai đứa chỉ nhìn nhau
rồi Bá tìm cách phú lỉnh vì thẹn thùng. Con Lựu cũng chẳng vừa, nó bám
theo Bá như Bá bám theo chú Thông Núi, như chú Thông Núi bám theo
cách mạng. Một lần tình cờ gặp nó ở bờ sông, dưới một tùm cây, mà những
cành lá xanh um mọc vươn trên mặt nước lững lờ. Bá ỡm ờ hỏi con Lựu:
“Đằng ấy đi đâu thế?”.
Nó nói:
“Bắt cua.”
“Làm đếch gì có cua ở bờ sông mà bắt”.
“Bắt ở ngoài đồng chứ, nhưng chẳng có mới ra đây... chơi thôi”.
Bá nhấm nhẳng:
“Chơi cái... đếch gì...”
Hai đứa nói chuyện vu vơ rồi cùng chui vào dưới tùm cây. Khi ngồi trên
một vạt cỏ, con Lựu rụt rè hỏi:
“Thế... đằng ấy đi... làm cách mạng đấy hử?”
“Ừ”.
“Làm cách mạng có vui không?”
Bá quen miệng:
“Vui cái... đếch gì...”
“Đằng ấy đi mãi thôi, không chán sao?”
“Chán... thế đếch nào được”
Con Lựu ngập ngừng:
“Thế thì đằng ấy đi để làm gì...”
“Chú Thông Núi bảo là... để giải phóng nhân dân, để... đấu tranh giai
cấp...”
Con Lựu hỏi:
“Đấu tranh là thế nào?”
Nói đến đấu tranh là tai Bá thấy bừng bừng. Hình như con Lựu không hiểu
mà cả Bá cũng chẳng hiểu mình nói gì. Bá chỉ nhắc lại lời chú Thông Núi.
Con Lựu gác bàn chân lên đùi Bá. Cái ống quần đen kéo lên, bắp chân
trắng... và cơn gió rì rào thổi nhẹ. Trong khoảnh khắc, Bá nhớ đến buổi
tối khi chú Thông Núi nói tới đoạn quân đồng minh chiếm Béc-linh ở một
buổi họp mà con Lựu và Bá đứng trong góc khuất... Bá nhớ tới đoạn lão
   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221   222