Page 215 - MuDo67
P. 215


phòng. Nỗi niềm uất ức này về sau được lão vận dụng vào công việc hoạn
lợn rất thành công... và thả lợn giống cũng rất thành công.
Bá chú ý quan sát, dưới ánh đèn dầu, lão Lý vừa thả con lợn giống vào với
con lợn nái trong chuồng. Con lợn nái đang phá phách điên cuồng bỗng
lặng yên. Bá nghe rõ tiếng lão Lý:
“Nhanh nhanh lên mày, đêm nay người ta họp hành mà mày cũng không
tha cho ông là làm sao”.
Tiếng mụ Tình:
“Ấy chết, cứ từ từ đi ông anh. Nhà em có mỗi con nái này, vội vàng qúa
mà nhỡ nó không đậu thì chết em thôi”.
Lão Lý nhấm nhẳng:
“Chết thế... đếch nào được, không đậu thì làm lại...”.
Mụ Tình dẫy nẩy:
“Làm lại, để ông anh lại lấy công lần nữa thì... chết em mất”.
Thình lình lão Lý to giọng:
“Kìa, nâng nó lên hộ một tí đi. Cha mẹ cái con nái nhà này to qúa, con
giống của tao không tới rồi...”.
Bá thấy mụ Tình hốt hoảng cúi xuống, nâng đít con lợn giống lên cho
ngang tầm với con nái. Lão Lý giọng lè nhè:
“Đằng ấy thạo nhẩy, giúp tớ một tí như vậy được không?”.
Mụ Tình:
“Rõ nỡm...”.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ngọn đèn dầu chợt bùng lên, khu chuồng lợn
sáng thêm một tí, Bá thấy lão Lý tay cầm gấu váy mụ Tình kéo lên... mụ
hơi hoảng hốt:
“Đừng... ông anh, người ta thấy thì...”.
Lão Lý lè nhè:
“Có ai đâu mà thấy với không. Chỉ có đằng ấy với tớ thôi mà...”.
Lão kéo gấu váy mụ Tình lên cao hơn nữa, và vẫn lè nhè:
“Lẳng lơ thì cũng chẳng mòn,
Chính chuyên cũng chẳng sơn son để thờ...”.
Mụ Tình lùi lại một tí, tựa lưng vào cây cột chuồng lợn, thoắt mụ ngã sõng
xoài trên nền đất ướt... lão Lý đè lên mụ. Mụ Tình rên rỉ:
“Chết, chết... em mất...”
Bấy giờ thì Bá hiểu công dụng của cái váy dân miền bắc:
Cái thúng mà thủng hai đầu,
Bên ta thì có bên Tàu thì không.
Tai Bá nóng bừng bừng... Bá nhìn thấy rõ họ đang “đấu tranh” với nhau
kịch liệt, trong lúc con lợn giống và con nái trong chuồng cũng đang “tra-
nh đấu”... kịch liệt không kém.
Cho đến về sau, con lợn nái của mụ Tình thì không đậu thai. Nhà mụ
   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220