Page 221 - MuDo67
P. 221


niên ấy bấy giờ mang quân hàm trung tá, trông coi một trại giam với trên
một ngàn tù nhân và hàng trăm binh lính, cán bộ dưới quyền.
Hôm ấy, Nguyễn Kỳ Cùng được gọi lên văn phòng “Ban Giám Thị”.
Những vết bụi phong trần của thời gian tạm đủ xóa đi những nét thân quen
của người thủ trưởng trại giam. Nguyễn Kỳ Cùng cố lục trong ký ức nhưng
không thể nhớ được người đàn ông có vẻ rất quen đối diện với mình là ai.
Nguyễn Kỳ Cùng được mời ngồi trên ghế và uống nước trà xanh. Đó là lần
đầu tiên và duy nhất của những năm tù mà Nguyễn Kỳ Cùng được đối xử
tử tế. Sau khi cạn tách trà và hút gần hết điếu thuốc lá hiệu Sông Cầu, viên
thủ trưởng trại giam lên tiếng:
“Anh Nguyễn Kỳ Cùng này...”
“Vâng. Tôi nghe”, Nguyễn Kỳ Cùng trả lời như trong mọi cuộc thẩm cung
mà lòng không hề cảm xúc.
“Anh có nhớ tôi không?”
Nguyễn Kỳ Cùng phải lưỡng lự rất lâu để tìm kiếm trong ký ức mình:
“Dạ, tôi có ngờ ngợ nhưng thật tình tôi chưa thể nhận ra được cán bộ là
ai.”
“Anh không nhận ra tôi cũng phải. Chính tôi cũng chẳng nhận ra anh là ai,
nếu không xem lý lịch của anh...”
“Vâng. Điều này thì tôi thành thực thấy mình thiếu sót qúa.”
“Thời gian lâu qúa rồi, mình còn gặp nhau phải nói là còn may mắn. Tôi là
Hà Văn Bá đây, người học trò ngồi cạnh anh ở lớp nhì ngày xưa...”.
Như một tấm màn sân khấu mở tung. Trong khoảnh khắc, tất cả những
hình bóng cũ trở về. Xóm thôn nghèo nàn. Lão Lý, mụ Tình, chú Thông
Núi, con Lựu... và cả mùi mồ hôi dầu của qúa khứ...
Bất giác, Nguyễn Kỳ Cùng thốt lên:
“Mùi... táo Tàu...”.
“Đúng, hôm qua ở Hà Nội gửi lên cho tôi vài lạng táo Tàu. Tôi nghĩ bỏ vài
trái vào ấm nước trà mời anh”.
“Tôi nhớ tới bản vẽ cuối cùng, trước khi anh thoát ly đi theo cách mạng.
Tôi nhớ tới một loại mồ hôi dầu...”.
Hà Văn Bá xua tay:
“Bố láo. Bố láo tất”.
“Nhưng tôi nhớ, và tôi tin điều ấy là có thật. Nhất là cái thứ mồ hôi dầu có
mùi táo Tàu và trơn như mỡ lợn...”.
“Bố láo luôn. Tôi đã bịa ra chuyện ấy, không phải để đánh lừa anh mà chỉ
muốn chứng tỏ mình là người lịch lãm”.
“Nhưng tôi tin, cái ấy mới rắc rối cho tôi sau này”.
“Lúc ấy anh còn nhỏ tuổi, tiếp thu mà không phê phán nên mới ra nông
nỗi. Tôi thì chẳng có ý lừa anh nhưng dù sao thì những cái đó đều là những
điều không có thật”.
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226