Page 223 - MuDo67
P. 223


em, lấy tài sản của toàn xã hội, chia cho đảng viên trung thành.
Cách mạng chống chủ nghĩa bình quân. Người có công nhiều thì được chia
nhiều, người có công ít thì được chia ít. Đó là công bằng xã hội.
Hà Văn Bá không còn đường sống. Cũng còn may, trong thời kỳ đổi mới,
cán bộ đảng viên có tiền, học đòi đi xe Honda Nhật, đeo đồng hồ nhiều cửa
sổ của Thụy Sĩ... mỗi chiếc xe có một cái bu-gi, chùi bu-gi cho sạch sẽ thì
xe chạy tốt hơn. Hà Văn Bá treo bảng “Phục Hồi Bu-Gi”.
Bá nói: “Bu-gi thằng nào teo, Bu-gi thằng nào hỏng, Bu-gi thằng nào
chết... cứ mang đến đây, ông phục hồi tuốt luốt”.
Khi con người cách mạng xông vào lãnh vực phục hồi Bu-gi thì chắc chắn
là phải thành công.
Bươn trải một thời gian sau khi ra khỏi nhà tù, Nguyễn Kỳ Cùng cũng hết
đường sống. Thỉnh thoảng đến thăm “cơ sở” Phục Hồi Bu-gi của bạn mà
thấy nghẹn ngào vì Hà Văn Bá cũng khó có con đường để sống sót. Đã
đến lúc Nguyễn Kỳ Cùng phải quyết định xuống thuyền vượt biên. Nhưng
trước khi đi, Nguyễn Kỳ Cùng phải gặp Hà Văn Bá như một lần từ biệt.
Lần ấy Bá bảo:
“Hồi xưa tớ bịa ra chuyện mồ hôi dầu là chỉ có ý khoe khoang, bốc phét tí
thôi, đâu dè cậu lại tin.”
Rồi Bá thủng thẳng nói:
“Dẫu sao, dù cậu tin nhiều hay ít thì cái tai hại của nó cũng chỉ hạn chế
trong cái phạm vi... mồ hôi dầu. Nhưng tớ đây, nghe lời Thông Núi thì tai
hại hơn rất nhiều. Tôi biết, Thông Núi cũng không có ý định nói dối ai.
Cuối cùng ông ấy cũng chỉ là nạn nhân, và ông ta đã rũ xương trong tù khi
biết được rằng mình đã bị lừa. Đó là qủa lừa ngày xưa. Bây giờ khổ qúa
rồi. Nó đang bày trò... đổi mới, tức là nó quay lại cái chỗ nó khởi hành, sau
khi đã làm một qủa gọi là... cách mạng để cướp bóc sạch sẽ của mọi người.
Đó là qủa lừa ngày nay.”
Nguyễn Kỳ Cùng nhắc lại:
“Cái chỗ nhược của bọn quần chúng nhân dân là rất bồng bột, cả tin, mau
quên và dễ... nổi hứng vặt”.
Hà Văn Bá nói:
“Bây giờ sau những qủa lừa, quần chúng nhân dân tê liệt hết rồi, làm sao
phục hồi lại được lòng tin?...”
Nguyễn Kỳ Cùng gợi ý:
“Như... phục hồi Bu-gi !”
Hà Văn Bá bảo”
“Bu-gi đã chết, phục hồi... thế đếch nào được!. Cơ sở phục hồi Bu-gi của
tớ lại chỉ là... bịp bợm ở trên con đường Lê Văn Tám, tên của một thằng
nhóc con... không có thật...”
Đinh Phụng Tiến
   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228