Page 176 - MUDO79_80
P. 176

Mũ Đỏ 79-80  174

hai Ông Đốc. Ông Đốc Bính trong xóm tôi, và Ông Đốc Quyến ở
ngoài cửa Thượng tứ.Ông Đốc Quyến thì quá xa xôi, tôi chẳng bao
giờ gặp mặt, nghe nói trong nhà thương Ông Đốc Quyến có cả nhà
xác.Những bóng ma lảng vảng trên cửa thành Thượng Tứ là từ nhà
xác của Ông Đốc Quyến hiện hồn về.

Hai cái bị rết treo sau chiêc Mobillette của Ông Đốc Bính cũng gây
cho đám nhỏ tụi tôi nhiều nghi hoặc, nhiều bí ẩn.Có đứa nói, ổng
chở đầu lâu người chết bên nhà thương Huế, về luyện Thiên linh cái,
cọng với tiếng máy khi nhặt khi khoan mỗi lần ông về ngang xóm.
Chúng tôi sợ ông một phép, đến nổi, dầu đu đủ ớn lạnh như thế, mà
chính tay ông rót ra muổng, không có đứa nào dám ngậm miệng,
mặc dù trước đó, cả Ôn Mệ, các cậu dì tôi cũng không cạy miệng tôi
được khi uống thuốc ở nhà. Thuốc xổ đó các bạn. Mỗi năm hai lần,
giun bé giun con từ những chiếc bụng ỏng eo lần lượt “xuất khẩu”
sau hai muổng dầu đu đủ của ông Đốc Bính.

Xóm tôi ở, đa số gia đình công chức, thợ thuyền và lính tráng, cũng
điểm vài nhà danh giá mà tôi nhớ được.

Nhà Mẹ Ngoại tôi, số 12 Chương Đức. Chương Đức là tên gọi theo
cổng thành nhìn suốt con đường. Khi tôi vừa biết đánh vần, hình
như nhà vẫn chưa có số. Đường vẫn mang tên đường Cầu Đất, trên
đường có chợ Cầu đất và cửa thành cũng tên là Cửa Cầu đất không
biết khi nào thì đường đổi tên là Chương Đức, theo tôi biết là gọi cho
đúng tên chử của cửa thành. Khi tôi vào lớp đệ nhất Trường Hàm
Nghi thì đường đã có tên là Đường Lê Huân.Với tôi, tôi vẫn thích
cái tên đường Chương Đức. Nhà Mệ Ngoại tôi nằm ngay góc đường
Chương Đức và Kiệt Huệ An.

Cuối kiệt Huệ An, gần đường Nhà đồ, có gia đình cậu Ngự, Cậu
Khôi và Dì Nguyệt. Cậu Ngữ, Cậu Khôi là bạn học của cậu Thứ tôi,
dì Nguyệt, là bạn học của Dì Nhạn tôi. Nhà ngói ba gian, với một
căn nhà ngang rộng rải, lớn lên đến nổi mỗi lần Cậu Dì tôi sai đi lấy
sách vở hoặc thư từ chi đó, mỗi lần bước tới ngỏ là chân tôi quíu lại,
không dám vô nhà, chỉ đứng ngoài ngỏ…réo Cậu ơi…Dì ơi…Nhiều
điệp vụ bí mật của các Cậu dì bị tôi làm bể dĩa, vì ông cụ nghe được,

                   Tháng sáu hai không một chín
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181