Page 141 - MUDO79_80
P. 141
Mũ Đỏ 79-80 139
tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp
luật quy định."
Như nói ở trên, những dòng viết ngắn của tôi nhân dịp 44 năm từ
biến động lịch sử 30/04/75 không phải là để thêm nước mắt cho một
đau buồn còn ghi đậm dấu trong tâm hồn tôi, một con dân Việt Nam
Cộng hòa cũ.
Với thời gian hơn 50 năm từ tuổi thiếu niên rời trường, ra nước
ngoài du học, rồi bôn ba theo vận nước nổi trôi làm việc bên ngoài,
tôi lại tìm cách "chim quay về tổ" trong 12 năm để tò mò xem xứ
mình ra sao.
Nhưng cuối cùng, sau những trải nghiệm với thực tế và con người
"mới", tôi lại phải ra đi tìm về một nơi qui ẩn để nghĩ lại đời mình
và quê hương cũ một cách bình tĩnh hơn.
Tôi tự cho mình trên nguyên tắc là người thuộc "Bên Thua Cuộc"
với hai cơ hội bỏ lỡ từ thời 1963 của Đệ nhất Cộng hòa và 1975 của
thời Đệ nhị Cộng hòa. Nhưng không phải hoàn toàn do lỗi chúng
ta, mà quan trọng hơn là do sự phản bội của nước bạn "đồng minh"
Hoa Kỳ không giữ lời cam kết ngăn chặn cuộc tấn công miền Nam
của lực lượng cộng sản.
Lời hứa bằng giấy trắng mực đen của Tổng thống đảng Cộng hòa
Richard Nixon lúc bấy giờ đã hứa bằng văn thư với Tổng thống
VNCH Nguyễn Văn Thiệu, sau khi ông Thiệu bằng lòng ký Hiệp
định Paris 1973.
Do đó mà chúng ta đành chấp nhận kiếp tha hương hiện tại do số
mệnh đi từ vận nước không khá kéo dài suốt từ hơn 70 năm nay.
Dù không giữ được miền Nam thân yêu, nhưng chúng ta, những
người miền Nam đã để lại di sản VNCH đáng kể cho cả đất nước và
dân tộc hôm nay và tương lai.
Các kênh truyền thông và các cuộc tiếp xúc của tôi với người trong
nước đều cho thấy đại đa số đồng bào ta đều hướng về di sản đó với
lòng thán phục và thiện cảm, cũng như lòng ngưỡng mộ của họ với
các nền dân chủ tiến bộ phương Tây.
Một cách công bằng, chúng ta cũng phải nhìn nhận về "legacy" của
"Bên Thắng Cuộc" (như tựa đề cuốn sách của Huy Đức), nói đúng ra
là huyền thoại "chiến thắng" của họ năm 1975 nhờ vào sự mệt mỏi
bỏ cuộc của Mỹ do áp lực chính trị ngay từ trong lòng Washington,
D.C. và tham vọng chính trị cá nhân của Henry Kissinger muốn bỏ
Tháng sáu hai không một chín