Page 136 - MUDO79_80
P. 136

Mũ Đỏ 79-80                   134

trình diễn chính thức, nhưng danh sách này lớn dần và đến nay thì
hình như không có lệnh cấm giới hạn nữa.
Thật sự từ trên 40 năm nay, sau khi du học ở tuổi 18 rồi ra trường,
sống và đi làm nhiều nơi, tôi vẫn chưa tỉnh hay thoát ra khỏi "NÓ".
Tôi chưa giải tỏa được nỗi ấm ức của "giấc mơ xưa" ở tuổi thanh
xuân. Tôi từng có những giấc mơ đội đá vá trời và lòng tự tin nhưng
suốt đời vẫn chưa tìm thấy chốn "dung thân" để phục vụ lý tưởng
tuổi trẻ.
Đã từng về làm việc ở Sài Gòn từ đầu thập niên 2000 cho đến 2014,
tôi thấy hàng ngày sự phồn thịnh hơn của xã hội về vật chất so với
những ngày tuổi trẻ miền Nam của tôi, nhưng tôi vẫn tò mò tìm hiểu
nơi đám người tuổi trẻ hiện nay, xem họ có chia sẻ cái "phần hồn
ngày xưa" của đám anh em chúng tôi đã lớn lên trong cùng thành
phố này.
Chúng tôi lớn lên trong khung cảnh của một đất nước loạn ly, nhưng
may mắn còn được hấp thụ một nền giáo dục, tuy mang tiếng "từ
chương" lý thuyết nhưng vẫn có một giá trị tối thiểu nào đó được
chứng minh sau này khi đàn chim non miền Nam chúng tôi tốt
nghiệp trung học, bay ra khắp các chân trời thế giới đã ghi lại nhiều
thành tích trong các trường đại học Âu Mỹ.
Chúng tôi còn may mắn lớn lên trong một nền lễ giáo cổ truyền Việt
Nam còn sót lại, tôn trọng các giá trị gia đình cao đẹp từ ngàn xưa,
những tin yêu vào tình đời tình người vẫn còn mạnh mẽ.
Nhất là thời kỳ "vàng son" 1955-63 của nền Đệ nhất Cộng hòa trong
thanh bình thịnh vượng của một VNCH dân chủ tương đối.
Đáng nói nhất là đám thiếu niên tuổi 15-16 thuở chúng tôi đã manh
nha một lòng yêu nước mãnh liệt, muốn góp tay xây dựng một đất
nước phú cường bằng sự chăm chỉ học hành trau dồi kiến thức, mơ
tưởng đến một nền kinh tế hùng mạnh, một xã hội ấm no công bằng.
Chúng tôi chỉ có ý nghĩ đơn giản như đại đa số thanh thiếu niên
trong các nước Á châu khác lúc ấy, là sẽ cố gắng học hành hay làm
việc để xây dựng đất nước bằng một nền kinh tế vững chắc. Đó là
lưu dấu kỷ niệm đậm đà nhất của tuổi thanh niên mới lớn ở miền
Nam.
Sau này, khi có dịp về sống ở Sài Gòn rồi ngồi trầm ngâm hàng giờ
bên ly cà phê ở quán Continental, tôi ngỡ ngàng xem từng đoàn xe
máy phóng như đua chung quanh Nhà hát Thành phố -Trụ sở Hạ

Tháng sáu hai không một chín
   131   132   133   134   135   136   137   138   139   140   141