Page 46 - DacSan69
P. 46
46 Muõ Ñoû 69
sều dão. Rồi đây ta sẽ cho bay biết tài ba !”.

Và hình ảnh một trường đua gió lộng, bụi cuốn, cờ bay, bỗng hiện ra,
như thách thức. Con Thiên-lý-mã vẫn tin mình còn đủ sức phi lên hàng
đầu.
Sự đời biến đổi. Sau đó ít lâu, chúa Trịnh được tin nhiều tướng tá thua trận
ở bên bờ sông Gianh. Chúa định thân chinh đi, nên truyền cho viên tướng
trông coi về kỵ binh mang mã lệnh ra đua trường để ôn dượt trước khi
xung trận. Viên tướng liền cúi đầu tâu lại : “Muôn tâu Chúa-công, hiện nay
trong triều-đình thiếu gì ngựa chiến có dư sức vượt hàng nghìn dậm, và đã
từng dự trên dưới một trăm trận. Xin chúa-công để tiểu tướng được chọn
dâng một con mã chiến có sức khỏe vào bực nhất. Còn như con mã-lệnh,
cứ nên để nó kéo xe; vì từ khi đem nó vào phủ Chúa, nó ăn thì nhiều, lại
không hề luyện tập, tài nó ắt không được như trước. Nếu chúa-công dùng
con mã lệnh để ra trận, tiểu tướng áy náy lắm ! “.

Nghe tâu trình, chúa Trịnh cũng thấy viên tướng là có lý, nhưng chúa
vẫn còn tin ở tài con mã lệnh, Chúa bèn hạ lệnh cho mang con mã lệnh ra
tỉ sức cùng các chiến mã khác để tiện bề kén chọn.

Con Thiên-lý-mã được dịp rời phủ Chúa ra đua trường. Hai cái lá đa đã
được cất đi. Nó bàng hoàng nhìn giời, nhìn đất, mắt nó hoa hoa,. đầu nó
choáng váng. Cảnh vật như quay chong chóng, cây như mọc ngược, núi
như đổ xuống. Vừa gặp đồng loại một cái, nó cố dóng hai tai tóp bụng lại
lấy hơi hí một tiếng để dương oai. Nhưng tiếng hí của nó vừa ré lên thì cụt
lủn như vật gì nút lấy mõm. Các đồng loại của nó cũng nhe răng ra cười rồi
cùng cất tiếng hí làm cho nó càng uất. Không chờ tiếng trống lệnh, nó đã
lồng lên, tức thì các đồng loại của nó cũng bỏ rạch vượt theọ Tiếng trống
liên hồi, con Thiên-lý càng cắm cổ chạỵ Nó đã tưởng mình thắng cuộc,
nó đắc chí ngoáy đầu lại thì bọn ngựa chiến đã tới sát đàng sau. Chỉ trong
chớp mắt nó bị tụt lại Không chịu, nó càng lồng lên. Bổng nó thấy nhói
một cái ở trong ngang bụng như bị một nhát gươm chém mạnh nó ngã vật
xuống, vùi đầu trong bụi lốc của đàn ngựa bay qua, nó biết là đứt ruột,
không thể sống được. Nó gắng mở to hai mắt, rên lên một tiếng như nói
rằng : “ Tiếng tăm lừng lẫy của ta chỉ có thể chết ở chiến-trường. Nhưng,
than ôi ! Bãi cỏ này cũng là bãi chiến-trường, chết thế này cũng là chết vì
giang sơn, vì Chúa ! “.

Trước hơi thở cuối cùng, nó lấy hết sức tàn, ngốc đầu lên cao, co co hai
chân trước, thẳng thẳng hai chân sau, chừng như để cố giữ lấy cái thế “cao
đầu phong vĩ”.
Xuân Giáp Ngọ 2014
   41   42   43   44   45   46   47   48   49   50   51