Page 43 - DacSan69
P. 43
Muõ Ñoû 43

đài, nó tưởng mã phu đưa nhầm nó vào nơi ở của một tướng lỉnh.

Con Thiên lý được vào ngự hẳn trong mã đài ngày ngày chỉ ăn và tắm.
Mỗi buổi chiều nó phải đứng một chổ để dăm bảy mã phu mang kéo tỉa
từng sợi mao, vuốt ve từng chiếc lông đuôi. Nó càng cảm thấy bận bịu, tù
cẳng. Nó bắt đầu mơ ước những cảnh sống khi còn ở bên ngoài cung cấm
: “Ôi chao ! Còn đâu những buổi sáng ta cùng đồng loại trên đua trường
hàng vạn người ca ngợi tài ba ? Với cái sức khỏe bay hàng nghìn dặm, với
cái thể “cao đầu phóng vĩ” hùng dũng như ta, đã bao phen sông pha trận
tuyến, đời ta tù túng như thế này thì ta sống sao được ? Sao Chúa không
cho ta được đem tài ra vùng vẫy trên chiến trường ? Hay Chúa đã quên ta
là kẻ có tài ?”.


Một buổi sáng, nó đang đứng trong Mã-đài, hai con mắt đăm đăm vọng
ra ngoài bức thành cao ngất, nó bỗng thấy một mã phu nai nịt gọn ghẽ,
khác ngày thường, đến giắt nó ra đứng dưới mái hiên, phía tả hành lang.
Nó sững sốt, tưởng phen này lại được xung trận. Một mã phu khác trải lên
lưng nó một tấm gấm điều, xung quanh thêu kim tuyến. Nó ngoái cổ lại,
bỗng thấy mình đẹp như phượng hoàng. Hai mã phu nữa mang đến đàng
sau nó một vật gì vuông vắn giống như một nhà lầu, gấm vóc xanh đỏ phủ
quanh. Một mã phu nữa mang cương đóng vào gáy nó. Bộ cương quý giá
và đẹp dẻ làm sao? Đời nó chưa từng thấy. Hàm thiếc bằng bạc: hai đầu
nạm vàng sáng lóe. Nó sung sướng gục đầu xuống nạp hàm thiếc một
cách ngoan ngoãn. Khi mã phu buông tay: lạ lùng lắm, nó thấy hai vật gì
to bằng hai cái lá đa che ngang hai bên mắt khiến nó chỉ có thể nhìn thẳng
phía trước mà thôị Rồi một mã phu đẩy nó lùi lại, đứng giữa hai càng gỗ
sơn son thếp vàng. ủa lạ quá chừng, những cái gì mà đẹp thế này ? Ta sẽ
làm gì đây ? Nó rùng mình, thấy hãnh diện như được sống một kiếp sống
khác, sung sướng hơn trước.


Bỗng dưng hai càng gỗ dúi mạnh một cái, cổ nó bệt xuống, miệng nó
gần chạm đất, nó vừa ngốc được lên thì giây cương đã ghìm thẳng. Nó cất
bước thấy nặng; cái nặng quái gở, như bóp nghẹt lấy cổ, có lúc bềnh bồng
nhẹ đi một chút, nhưng rồi gáy nó càng như lún xuống. Nó phải cố lấy gân
bốn bó mới giữ được cái thế đứng đường bệ. Rồi bỗng có một ngọn roi da
quất nhẹ vào mông, nó cắm cổ đị Khi nghe tiếng bánh xe nghiền trên mặt
đá, nó mới biết là nó đang kéo xe cho chúa.
Nó gục đầu xuống lủi thủi kéo chiếc xe qua sân, hai mắt nó lờ đờ nhìn
thẳng, mỏi mệt, chán ngán.
Nhưng chẳng bao lâu, những chậu thóc trộn mật vừa ngọt vừa bùi, những
bó lá trúc quân-tử vừa thơm vừa ròn sậm sựt đã cùng những buồn tủi sầu
Xuân Giáp Ngọ 2014
   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48