Page 44 - DacSan69
P. 44
44 Muõ Ñoû 69
muộn, cùng những ước mơ trôi qua ruột, tống ra ngoài trả lại cho quá khứ.
Con thiên-lý dần dần quen với chức vị. Nó thấy mình phải phò Chúa cho
đến hơi thở cuối cùng mới xứng danh Thiên-lý-mã.


Trong những buổi chầu nó thấy hàng trăm đôi hia, ủng và đủ các loại
ống quần,tà áo, văn có, võ có, lướt đi lướt lại trước mắt, nó càng thấy
chức vị nó to tát ghê gớm ! Chốn thâm nghiêm cung cấm nào mà chân nó
không bước tới? Có việc quốc-sự triều-đình nào vắng mặt nó? Nó đi đến
đâu cũng thấy người chấp tay khấu đầu tung-hô Vạn-tuế. Đời nó quả là đã
sang một bước đường hiển hách, hơn tất cả những lúc oai-phong chiếm
giải đầu trên các trường đua.

Một buổi chiều, trên cổng thành đã nổi trống thu không, mặt trời đã
khuất hẳn mái lầu tây, mặt hồ đã gợn lên một mầu đỏ nhạt của giáng chiều,
nó sung sướng kéo Chúa cùng Bà Phi đi ngoạn cảnh. Đi chẳng cần đến
đâu, nó được đôi lúc thong dong đứng lại, soi bóng dưới nước. Chà! mắt
nhìn mặt, ta uy nghi lộng lẫy đến thế này ư ? Kìa hai lá đa che mặt ta có
khác gì hai cánh mũ của vị đại thần ? Hai càng gỗ khác gì tay ngai ngày
ngày Chúa vẫn ngự ! Phải chăng giời đã an bài cho số phận ta ! Nó càng
nhìn càng thấy bóng nó dưới nước to ra, to mãi, uy nghi trong sắc nước
lẫn sắc trời.

Nó đang say sưa ngắm bóng bỗng giây cương lại giật mạnh. Mép nó
găng thẳng ra, nó lại bắt đầu cất bước. Xe tới đầu vườn thượng-uyển, có
lệnh dừng lạị Tức thì hai bên tay ngai dìm mạnh cổ nó xuống rồi lại bềnh
lên nhẹ bổng. Nó vừa ngóc đầu lên thì một luồng gió mát, lướt đưa vào lỗ
mũi nó những hương thơm ngào ngạt của muôn hoa. Nó phồng hai cánh
mũi hớn mặt lên thì gấu xiêm mầu thiên-thanh của Bà Phi phất nhẹ qua
mặt nó. Nó cảm thấy một vị thơm đầm đậm. Nó đưa mắt nhìn theo chỉ thấy
từ ngang lưng trở xuống của Chúa và Bà Phị Gió hồ lồng vào vạt áo Chúa
và giải xiêm Bà Phi, làm căng phồng lên và đú đởn múa may trước mặt nó.
Nó cảm động, đứng ngẩn ra, hai mắt dương thao láo : “Chà ! Thật là ngoạn
mục ! Ôi ! Giời đã ban cho ta đôi nhãn ngọc để riêng ta được nhìn những
vưu-vật của trần-gian, ta đội ơn Trời “.


Càng nhìn theo càng thấy ngoạn mục, nó càng thấy hối hận với những
sự việc ngày trước. Nó dậm chân xuống đất cộp cộp mắt nó nhắm lại, đầu
nó đập vào hai càng xe như để nhận lấy một hình phạt xứng đáng với tội lỗi
của mình. Vừa đập dầu vừa kể tội : “Tội thứ nhất là khi chưa vào phủ Chúa
ta đã để cho Chúa và Bà Phi phải vất vả khó nhọc biết chừng nào ! Tội
thứ hai: Sao ta dám đem một việc nhỏ bé tầm thường so sánh với chức mã
Xuân Giáp Ngọ 2014
   39   40   41   42   43   44   45   46   47   48   49