Page 45 - DacSan69
P. 45
Muõ Ñoû 45
lệnh đáng tôn kính của Chúa đã ban cho như thế chẳng phải trước
đây ta đã phụ ơn Chúa hay sao ? Tội ta thật là đáng phanh thây mới
phảo. Nếu ta chỉ nghĩ đến cuộc đời phóng khoáng, chỉ nghĩ đến những lúc
cùng đồng loại đua tranh, thì lấy ai để cùng Chúa gánh vác giang sơn, làm
cho trăm họ được an-cư lạc-nghiệp ! Ơn hưởng lộc Chúa, sức ta ngày một
cường tráng, thì cái vượt hàng ngàn dậm đối với ta cò gì đáng kể “.
Sống một cuộc đời lặng lẽ trong phủ Chúa, bằng sự kiêu hãnh với chức
mã lệnh, chẳng bao lâu trên bờm, mao con Thiên-lý đã trồi lên một lớp
lông vàng sòe. Trước mã đài nó đã nhìn thấy những cây cảnh bao lần đổi
lá. Nhưng nó không biết đời nó đã chuyển dần về già. Tài nó cũng đã mòn
mổ. Nó vẫn tưởng nó còn sức chạy dư ngàn dậm.
Có một buổi sáng, nó được kéo xe để Chúa cùng Bà Phi ra ngoạn cảnh
ngoại thành. Từ ngày vào phủ Chúa, lần đầu nó được đi ra ngoàị Nó ước
ao được thăm cảnh cũ. Xe ra khỏi phủ Chúa, bon bon trên con đường đất
rộng thênh thang. Nhìn thẳng phía trước, nó lấy làm lạ, nó kêu í í trong cổ
như tự hỏi : “ Làm sao con đường này ngày xưa rộng mà nay nhỏ bé như
thế này ! “. Đi được một quãng nó nhìn lên phía trên, lại dừng lại tự hỏi
: “Ô hay, ngôi chùa kia, ngày xưa rõ ràng nằm bên cạnh một quả đồi lớn,
mà bây giờ lại nhỏ bằng con đường ta đang đi là nghĩa làm sao ?”. Tất cả
những cảnh vật trước mắt nó đều nhỏ lại, và thẳng tắp. Nó nhìn cánh đồng,
cánh đồng cũng chỉ là một con dường thẳng. Rồi cây cỏ, núi đồi cho đến
mầu giời xanh cũng chỉ thu nhỏ lại là một đường thẳng. Nó không ngờ hai
chiếc lá đa che hai bên mắt chỉ cho nó nhìn được một chiều.
... Xe đi mãi. Lúc gần đến một thao trường, nó bỗng nghe tiếng hí của đồng
loạo. Tự dưng nó hớn hở : “Chắc các chú em bao lâu không gặp ta, sẽ khấu
đầu chúc tụng “. Vừa nghĩ nó vừa cất nhanh bước. Xe vừa tới thì đồng loại
nó cũng nhảy bổ đến trước mặt nó, miệng hí chân cất tiền, cất hậu như chê
bai nước đi và tướng mạo của nó. Nó tím gan, hí lên một tiếng như để quở
mắng : “Bọn nhãi kia, tội các chú đáng chặt đầu làm lệnh ! Các chú không
biết ta là ai ư ? Đã quên tài của anh đấy rồi sao ?”. Tất cả đồng loại nó, nhe
cả răng, và í í lại trong cổ : “Chúng tôi biết bác lắm, biết bác ngày xưa là
kẻ có tài nhưng bây giờ chúng em nhìn qua đã thấy bật cười về tài của bác.
Thôi bác ạ ! Đững khoe tài nữa, chúng em đây ngại bác không rời được
khỏi cái xe của Chúa ! Rời ra thì thóc kia trộn mật ai ăn ?”.
Con Thiên-lý uất lên, muốn thoát khỏi xe xông thẳng ra ngoài để tỷ sức,
nhưng trên xe lại dật cương. Nó bực lắm nhưng cũng phải cắm đầu đo.
Vừa đi vừa nghĩ : “Những kẻ ngu si hèn mạt kia, ở đời này bay chỉ nhìn có
một chiềụ Bây không biết được ta làm đây dể mấy kẻ đã làm được ! Sức
bay được mấy nả mà vội kiêu ngạo, bay chạy được vài dậm đã phờ mao
Xuân Giáp Ngọ 2014
lệnh đáng tôn kính của Chúa đã ban cho như thế chẳng phải trước
đây ta đã phụ ơn Chúa hay sao ? Tội ta thật là đáng phanh thây mới
phảo. Nếu ta chỉ nghĩ đến cuộc đời phóng khoáng, chỉ nghĩ đến những lúc
cùng đồng loại đua tranh, thì lấy ai để cùng Chúa gánh vác giang sơn, làm
cho trăm họ được an-cư lạc-nghiệp ! Ơn hưởng lộc Chúa, sức ta ngày một
cường tráng, thì cái vượt hàng ngàn dậm đối với ta cò gì đáng kể “.
Sống một cuộc đời lặng lẽ trong phủ Chúa, bằng sự kiêu hãnh với chức
mã lệnh, chẳng bao lâu trên bờm, mao con Thiên-lý đã trồi lên một lớp
lông vàng sòe. Trước mã đài nó đã nhìn thấy những cây cảnh bao lần đổi
lá. Nhưng nó không biết đời nó đã chuyển dần về già. Tài nó cũng đã mòn
mổ. Nó vẫn tưởng nó còn sức chạy dư ngàn dậm.
Có một buổi sáng, nó được kéo xe để Chúa cùng Bà Phi ra ngoạn cảnh
ngoại thành. Từ ngày vào phủ Chúa, lần đầu nó được đi ra ngoàị Nó ước
ao được thăm cảnh cũ. Xe ra khỏi phủ Chúa, bon bon trên con đường đất
rộng thênh thang. Nhìn thẳng phía trước, nó lấy làm lạ, nó kêu í í trong cổ
như tự hỏi : “ Làm sao con đường này ngày xưa rộng mà nay nhỏ bé như
thế này ! “. Đi được một quãng nó nhìn lên phía trên, lại dừng lại tự hỏi
: “Ô hay, ngôi chùa kia, ngày xưa rõ ràng nằm bên cạnh một quả đồi lớn,
mà bây giờ lại nhỏ bằng con đường ta đang đi là nghĩa làm sao ?”. Tất cả
những cảnh vật trước mắt nó đều nhỏ lại, và thẳng tắp. Nó nhìn cánh đồng,
cánh đồng cũng chỉ là một con dường thẳng. Rồi cây cỏ, núi đồi cho đến
mầu giời xanh cũng chỉ thu nhỏ lại là một đường thẳng. Nó không ngờ hai
chiếc lá đa che hai bên mắt chỉ cho nó nhìn được một chiều.
... Xe đi mãi. Lúc gần đến một thao trường, nó bỗng nghe tiếng hí của đồng
loạo. Tự dưng nó hớn hở : “Chắc các chú em bao lâu không gặp ta, sẽ khấu
đầu chúc tụng “. Vừa nghĩ nó vừa cất nhanh bước. Xe vừa tới thì đồng loại
nó cũng nhảy bổ đến trước mặt nó, miệng hí chân cất tiền, cất hậu như chê
bai nước đi và tướng mạo của nó. Nó tím gan, hí lên một tiếng như để quở
mắng : “Bọn nhãi kia, tội các chú đáng chặt đầu làm lệnh ! Các chú không
biết ta là ai ư ? Đã quên tài của anh đấy rồi sao ?”. Tất cả đồng loại nó, nhe
cả răng, và í í lại trong cổ : “Chúng tôi biết bác lắm, biết bác ngày xưa là
kẻ có tài nhưng bây giờ chúng em nhìn qua đã thấy bật cười về tài của bác.
Thôi bác ạ ! Đững khoe tài nữa, chúng em đây ngại bác không rời được
khỏi cái xe của Chúa ! Rời ra thì thóc kia trộn mật ai ăn ?”.
Con Thiên-lý uất lên, muốn thoát khỏi xe xông thẳng ra ngoài để tỷ sức,
nhưng trên xe lại dật cương. Nó bực lắm nhưng cũng phải cắm đầu đo.
Vừa đi vừa nghĩ : “Những kẻ ngu si hèn mạt kia, ở đời này bay chỉ nhìn có
một chiềụ Bây không biết được ta làm đây dể mấy kẻ đã làm được ! Sức
bay được mấy nả mà vội kiêu ngạo, bay chạy được vài dậm đã phờ mao
Xuân Giáp Ngọ 2014