Page 229 - DanSan68
P. 229
Muõ Ñoû 68 229



























không phải là người phố núi chọn mà ông chọn phố núi có lẽ vì duyên
nghiệp tiền kiếp gì đó. Sau khi ra trường, ông gia nhập quân chủng Không
Quân. Là một phi công, người đã tình nguyện lên phố núi “nhận nơi này
làm quê hương dẫu cho khó thương” làm thơ với cả tấm lòng của mình,
một người bay ở trên cao để thấy thiên nhiên tươi đẹp biết bao, để thấy
cuộc sống vẫn còn nét mơ mộng hào hoa. Với ông những nơi chốn những
địa danh của phố núi như ngập tràn nỗi nhớ. Thơ của những người lướt
gió đè mây chắc lãng mạn lắm, như bài thơ Xưa Trên Đó. Có phải đúng
như câu thơ “mỗi một đường bay là một cánh hoa rơi” mà giang hồ truyền
tụng không?

“Xưa trên đó sương nhòa hơi thở đượm
dốc cũng vừa ta bước xuống vô biên
mê cho lắm cho tay dài với mộng
mặt trời lên chiếu rạng tới ưu phiền
mưa thì sình bụi mù thay nắng gió
gặp là vui cam khổ cũng cam đành
vui cho quên đâu bằng xưa trên đó
áo bay bay mờ ảo dấu Phượng Hoàng
quên được thì quên nhớ ai thì nhớ
quên cho rồi quyên gọi quốc từ đây
nhớ đâu đâu lạ lùng trăng đêm đó
tượng đá thần linh sao ta tỉnh say.
Một dạo bay qua nhìn qua trên đó
Đồi như vương cây như vấn chân nàng

Giả từ Denver
   224   225   226   227   228   229   230   231   232   233   234