Page 91 - MuDo67
P. 91


-với những tiếng phì phò nghe thật lạ tai !... nhà tôi thở dài quay sang nhìn
hai ông …“đồng phòng” … ngáy vang như sấm !!... tôi hỏi nhỏ anh:
- bố ngủ được không ?
- chẳng ngủ được thì cũng phải chịu thôi … anh em mà !
tội nghiệp chồng tôi, tôi ôm tay anh nói;
- Cả đời mới có một lần em gặp trường hợp này, nhưng anh cũng
đừng khó chịu, em chỉ buồn cười thôi! Em nghĩ có khi như thế này em mới
thấy tiếng ngáy của anh chẳng ăn thua gì …
Nhà tôi quay sang ôm choàng lấy tôi hỏi ríu rít :
- thật không? … như vậy là …từ nay mình sẽ ngủ chung, không còn
ngủ riêng nữa hả ?!.. ôi trời ơi ! Khải ơi ! mày ngáy to lên nữa cho tao nhờ!

nhà tôi nói to quá những tiếng ngáy lập tức ngưng bặt, có lẽ hai ông thần
ngáy đã tỉnh ngủ … không gian lặng yên, tôi mừng thầm cố nhắm mắt
dưỡng thần được phút nào hay phút đó … tôi gần như chìm vào giấc ngủ
vì mệt mỏi ….
- Sinh ơi ! mày ngủ chưa Sinh ?
giọng nói oang oang của anh Hồ Tường phá tan giấc ngủ mỏng manh của
tôi!... nhà tôi trả lời uể oải :
- Tao ngủ rồi !...
- Mày ngủ rồi hả ? tao tưởng mày chưa ngủ !... thôi ngủ tiếp đi!
- Mày dựng cổ tao dậy rồi còn ngủ gì nữa ?
- Thì ngủ đi, tao cũng đi ngủ đây !
Tôi nhìn đồng hồ … hơn ba giờ rưỡi !... gần sáng rồi, còn ngủ nghê gì nữa
?... tôi tiếp tục quay mặt vào vách tường nằm đếm thời gian trôi … chỉ
khoảng mười phút sau, cả bốn cái máy xẻ gỗ cùng hoạt động, nỗ lực hoạt
động!... đủ mọi âm thanh … nghe thật là khủng khiếp, chẳng làm gì hơn,
tôi cố lắng nghe và phải công nhận tiếng ngáy của chồng tôi thua xa ông
gìa Y và tiếng ngáy ông gìa Y lại thua xa Khải Hô!... chỉ có anh Hồ Tường
là nghe tiếng mất tiếng còn … có lẽ tại anh nằm dưới đất trong góc kẹt nên
nghe không rõ lắm ! tôi bật cười khi thấy mình tự nhiên đi kiểm tra mấy cái
máy cưa gỗ rừng !... tôi thức đến sáng trắng, lấy áo quần chui vào phòng
tắm trước khi mấy cái máy cưa ngừng hoạt động !....
Phòng ăn sáng của khách sạn, hôm nay đông hơn hôm qua, tôi đang ngồi
nói chuyện với các chị thì ông Tổng bí thư Nguyễn Dương xuất hiện, anh
nói với tôi :
kỳ này bà phải hát một bài nhé !...
tôi ngước lên nhìn anh, đúng là oan gia gặp nhau … vợ chồng anh đã làm
cho tôi khản cả giọng vì tập mãi một bài hát mà tôi nhất định phải hát để
tặng anh chị kỳ naỳ … thế mà nỡ lòng nào không đem chị theo! Tôi nói
với anh :
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96