Page 88 - MuDo67
P. 88


- Ô !.. em cũng rất thích nhạc của Phạm Duy nữa !
Rồi anh Lô đọc cho tôi nghe vài câu thơ của Thế Lữ :
- Ngậm một mối căm hờn trong cũi sắt !...
- -------
Chỉ một câu này thôi cũng đã đủ diễn tả hết tâm trạng của những “ông hùm
lớn, nhỏ” sau ngày mất nước rồi !... chỉ một câu thơ của người xưa mà tâm
linh như cào cấu xé nát một quá khứ ngang dọc, vẫy vùng !... anh đọc
thơ xong lại hát vài câu nhạc của Phạm Duy …tự nhiên … tôi muốn hát
một nhạc phẩm của Phạm Duy để tặng cả hai huynh trưởng của chồng tôi
…. nhạc phẩm “ Mùa Thu Chết“ … đây là một bài hát mà gần mười năm
qua tôi đã có nhiều kỷ niệm với một người thương binh trong một chuyến
tôi về Việt Nam thăm gia đình…khi tôi đang đứng giữa Sàigòn một buổi
tối lắng nghe người thương binh ấy đã hát bài này !... người thương binh
ấy đã kể chuyện tình của anh có liên quan đến bài hát này cho tôi nghe
khi tôi mời anh cùng uống với tôi một quả dưà tươi, và tôi tặng anh tất cả
số tiền Việt Nam mà tôi đang
có… buồn đến rơi nước mắt
khi chia tay nhìn anh chống
hai tay xuống đường đẩy mảnh
ván gỗ gắn những bánh xe nho
nhỏ lăn trên mặt đường, anh
cất tiếng hát trầm buồn ..” Em
nhớ cho … đôi chúng ta sẽ
chẩng còn nhìn nhau nữa….”
người thương binh đó cho tôi
biết anh hát nhạc phẩm này khi
chỉ có một mình anh mà thôi
! như những lời nhắn gửi đến
người anh yêu ở mãi tận miền
quê xa xôi, hẻo lánh, mà từ khi
anh bị mất đôi chân trong một
cuộc chiến, thì không bao giờ
gặp lại nhau nữa!... anh bảo
khi ngửa tay xin sự bố thí của
loài người, anh chỉ hát nhạc
của lính !!!... tôi nghe như những mũi dùi đâm xuyên thấu qua tim, trong
câu nói của anh như trách loài người ngoảnh mặt vội quên đi những hy
sinh xương máu của anh ?!!.. tôi nghĩ phải làm gì bù đắp cho họ, tôi sẽ làm
bằng tất cả khả năng của tôi !!.. những điều ấp ủ mãi vẫn chưa thực hiện
được, vì tôi chỉ có đủ khả năng với những sự giúp đỡ nho nhỏ mà thôi !….
nhưng rồi tôi cũng không hát được, ngay cả lúc anh Đồng mời tôi hát, tôi
   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93