Page 85 - MuDo67
P. 85


- em nghe các chị kia nói ngày xưa chị hát hay lắm nên anh Tiến yêu
giọng hát của chị phải không ?
- không phải!... ngày xưa mình không biết hát, sau này mới biết
hát!..
Thế là tôi đã biết được thêm một điều bí mật của chị Tiến, không như các
chị kia đoán mò!... chúng tôi kéo nhau vào nhà , tôi ngồi bên cạnh anh
Lạc, nhìn mái tóc anh bạc trắng nhưng anh vẫn khoẻ mạnh tráng kiện , và
anh lúc nào cũng rất vui. chúng tôi ngồi đối diện với ban nhạc, chỉ có một
người chơi nhạc, nhưng thật điêu luyện, âm thanh thật ấm làm tiếng hát
của những người trẻ như bay bổng … tuyệt vời …ước gì tôi cũng hát một
bài !!... nhìn mọi người ai cũng bước ra hát một cách rất tự nhiên mà thấy
… thèm !!!... bỗng có một anh dáng cao gâỳ bước ra cầm micro tự giới
thiệu hai bản Tù Ca mà anh sẽ hát …anh yêu cầu người nhạc sĩ trẻ đừng
đánh đàn khi anh đang hát vì anh hát cũng … linh tinh lắm !!... lời giới
thiệu khiến tôi phải chú ý đặc biệt đến bài hát mà anh sắp hát … giọng hát
của anh trầm ấm nhưng không hay, không điêu luyện, mà lại mang một âm
hưởng buồn thấm thía! Tâm sự của những mảnh đời tuổi đang còn trẻ đã
bị vùi dập trong chốn lao tù khốn khổ! chẳng còn mong tìm lại những gì đã
mất, chẳng còn có tương lai! những kẻ tội đồ vì không cùng chiến tuyến!...
- Nơi tôi ở, đất cằn không mầu mỡ !
- Thung lũng buồn vây kín cả tương lai
- thời gian qua đi, riêng tôi dừng lại!
- có biết đâu thế giới bên ngoài !!!...
rồi những ước ao xum họp của một mối tình bỗng dưng bị chia cách !
bỗng thấy mình trở thành kẻ tội đồ của thế kỷ bị nhốt trong ngục tù như
cánh chim bị nhốt trong lồng, như một cơn ác mộng! khi giựt mình tỉnh
dậy trong cơn giông bão của cuộc đời lạc mất người mình yêu không mong
gì gặp lại !!...
- bỗng dưng nghe như tàn phai
- bỗng dưng nghe như đổi thay ….
“ Bỗng dưng “ thấy mình trở thành một người khác ! không còn là mình
nữa! … đó thật sự là những mảnh tâm tình của những người tù gửi gấm
vào giòng thơ được phổ thành nhạc, nghe thật buồn và gợi nhớ về những
tháng ngày khốn khổ đã qua đi ! nỗi buồn được cộng hưởng với dáng dấp
cô đơn , khắc khổ đang thả hồn theo lời ca trầm ấm … người nhạc sĩ trẻ
cũng bị cuốn theo bài hát và đôi bàn tay anh lướt trên phím đàn tìm cung
bậc phổ theo tiếng hát … tôi tự hỏi không biết đây có phải là nhạc tù ca
của Xuân Điềm ? anh có phải là một thành viên của ban nhạc Tù ca Xuân
Điềm ? anh là người viết nhạc Tù ca ? …. Tôi phân vân với nhiều câu hỏi
và muốn hỏi xin anh hai bản nhạc anh vừa mới hát trong khi anh đã bước
về chỗ ngổi, tôi quay sang nói với nhà tôi là tôi muốn làm quen với người
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90