Page 36 - MuDo67
P. 36
Dân địa phương có câu ví ngôn:
Túi thui như chui vào Hầm Sen
Và hai câu hò để than thân trách phận:
Chiều chiều gió thổi Hải Vân
Chim kêu ghềnh đá, gẫm thân em buồn!
Hay:
Chiều hôm dắt mẹ qua đèo,
Chim kêu bên nớ, vượn trèo bên ni!
Thời tiền chiến, có một người cai phu lục lộ, trong lúc đi tuần dọc đường
rầy, lúc sắp chui vào Hầm Sen thì chợt thấy lóa mắt bởi nhiều tia ánh sáng.
Dụi mắt để nhìn lại lần nữa thì thấy ánh sáng này nhúc nhích và chuyển
động. Cai phu liền bật đèn pin rọi thì nhìn thấy luồng ánh sáng đó tỏa ra từ
miệng con rắn dài ba thước, đương bò ngang qua đường rầy. Cai phu nhìn
kỹ thì thấy con rắn ngậm một hòn ngọc sáng chói. Thấy người và ánh đèn,
con rắn liền bò nhanh chui vào Hầm Sen biến mất. Tình cờ một tiều phu
già đi ngang qua đây, cai phu kể chuyện lại thì được tiều phu chỉ về cách
thức lấy được ngọc rắn. Tiều phu bảo phải bắt một con gà, cột nó vào cái
rổ lật ngửa, rồi đặt cái rổ đó lên trên một thau nước và cột chặt gà, rổ và
thau nước lại với nhau, làm thế nào thau không bị lật đổ. Xong rồi, cứ việc
ngồi rình đừng để cho rắn thần trông thấy.
Cai phu y theo, làm đúng như tiều phu chỉ bảo. Chờ ít lâu, cai phu trông
thấy từ miệng hang bí mật, con rắn từ từ bò ra, đánh hơi nhìn tứ phía, rồi
bò thẳng tới cái rổ mầu nhiệm, nhờ có con gà bên trên và thau nước phía
dưới. Con rắn ngóc cổ, vươn mình phóng tới, cắn mạnh vào cổ con gà,
ngậm cứng cho gà ngộp thở, rồi chui vào cánh, quấn mình mấy ngoai, riết
chặt thân gà cho đến nhừ tử. Tiếng gà kêu vang nơi rừng thẳm, vang dậy cả
Hầm Sen, giữa lúc hàng trăm phu phen đang cong lưng đập đá vá đường,
đem mồ hôi nước mắt đổi lấy chén cơm bát cháo! Lúc bấy giờ, mặt trời đã
ngả về tây, ánh vàng xuyên qua những đám mây xanh xám, treo lững lờ
trên những ngọn cây bao trùm đèo Hải Vân hùng vĩ. Trong cảnh trí thiên
nhiên huyền ảo đó, cai phu chăm chú nhìn thấy con rắn, lúc sắp sửa nuốt
trọng con gà, đã tự nhiên phun ra viên ngọc vào rổ, rồi viên ngọc đó lọt rổ,
rơi xuống thau nước, óng ánh lung linh như có ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Cai phu lập tức vác gậy đuổi đập con rắn, khiến nó sợ hãi phải bò gấp vào
Hầm Sen, chui vào hang biến mất. Và trong lúc hốt hoảng, rắn già đành
bỏ lại viên ngọc quý.
Cai phu mừng rỡ như đã trúng số độc đắc, anh ta giải nghệ trở về làng với
viên Ngọc Rắn. Viên ngọc này to bằng quả nhãn, màu thanh thiên, trong
sáng tuyệt vời và phát quang trong đêm tối. Nó lại còn có công hiệu chữa
trị những người bị rắn độc cắn. Chỉ cần áp viên ngọc nơi chỗ rắn cắn là nó
hút hết chất độc, hút hết máu đen cho tới khi nào thấy màu hồng chảy ra