Page 272 - MuDo67
P. 272




Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.
Gió xuân dìu dặt giọt sương trong
Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,
Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông.

Lại trong “Trường Hận Ca”, nói về mối hận tình giữa Đường Minh Hoàng
và Dương Quí Phi (vua ra lệnh giết cô ta), Bạch Cư Dị viết về Dương Quí
Phi như sau:


Qui lai trì uyển giai y cựu
Thái Dịch phù dung Vị Ương liễu;
Phù dung như diện liễu như mi
Đối thử như hà bất lệ thùy?

Cũng trong bài thơ, tả tình vua Đường Minh Hoàng nhớ Dương Quí-Phi
có câu:
“Phù-dung như diện liễu như my” nghĩa là hoa phù-dung như mặt, lá
dương-liễu như mày.

Tản Đà dịch:

Phù dung đó! Mặt ai đâu tá?
Mày liễu đâu? Cho lá còn như!
Càng trông hoa liễu năm xưa,
Càng xui nước mắt như mưa ướt đầm.
Nhà thơ Đinh Hùng tán tụng:
Thoáng nét sương, nụ cười in khuôn ngọc,
Em bâng khuâng hé nửa cặp môi hồng,
Mắt nhắm nghiền, và sóng ngực rung rung,
Hơi thở ấm não nùng hương phấn dại ...
(Giáp Mặt Phù Dung)

Phù dung, trong tiếng Việt, cũng có nghĩa là “hút thuốc phiện”, có khi
gọi là “Ả Phù Dung”. Đinh Hùng là một đệ tử của “Ả”.
Khi ở cung, Dương Quí Phi thường nhớ nhà. Môt hôm ra vườn ngự
uyển, nhằm lúc hoa đang nở rộ. Thấy hoa, Dương Quí Phi than thở phận
mình, nước mắt tuôn rơi. Khi Phi đưa tay sờ vào hoa, hoa khép cánh lại.
Do câu chuyện nầy, sử Tầu gọi Dương Quí Phi là “người đẹp tu hoa”, nói
theo thành ngữ là “hoa nhường nguyệt thẹn”.
Có người không tin câu chuyện hoa nầy, cho rằng thiên hạ vẽ vời,
   267   268   269   270   271   272   273   274   275   276   277