Page 251 - MuDo67
P. 251


ngoài này chê, không ai người ta ăn cả!

Không ai dám hỏi thêm dù tò mò muốn biết thêm về văn hoá ẩm thực
địa phương.
Người già quen nhịn, sợ lộ Việt Kiều không yêu nước XHCN trở về Việt
Nam, còn dám ra Hànội gây chuyện thêm thì phiền lắm. Ai có về nước,
ra thủ đô mới biết muốn yên thân thì yên lặng. Nhịn một chút cho qua, về
nhà an toàn hơn. Hỏi nhiều, nói nhiều, khoe nhiều dễ gây nên chuyện phản
cảm, phần thua thiệt sẽ về ta. Trên đường đi tour, cá nhơn tôi có gặp nhiều
người từ miền ngoài mới vào sau 75; trao đổi thăm hỏi, đời sống miền Bắc
ra sao? Ai cũng khuyên tôi có ra Hànội phải tập làm quen với văn hoá và
đời sống ngoài đó, tránh nhìn(đểu), hỏi(đểu), nói(đểu), cười (đểu). Quên
đi nét con người chơn thật tử tế, cảnh nhẹ nhàng thi vị thơ mộng của
nhóm Tự Lực Văn Đoàn viết truyện tiểu thuyết thời xa xưa; tập quen tai
với giọng nói Hànội mới; nghe nhạc trữ tình Văn Cao, Đoàn Chuẩn chỉ là
luyến tiếc tiếng thầm ngày xưa. Hànội bây giờ là tranh thủ... đừng có mơ
mộng hảo huyền rồi thất vọng!


Bằng niềm tin và hy vọng chúng tôi ăn phở. Ăn phở xong, chúng tôi
kêu nước trà cho trôi lớp bột ngọt còn vương vất gắt cổ họng. Chưa ai lên
tiếng khen chê ngon dỡ về mấy tô phở còn bỏ lại nước dùng váng đục mở
tuỷ; có tô còn nguyên cái, có tô còn hơn nửa, có tô vét sạch (!). Các chị
nhà mình uống nhiều nước đóng chai, vội đi tìm toilet. Anh nhà cũng đi
theo xả bọng nước cho nhẹ bụng ngồi lâu trên xe.

Ở gian giữa nhà, qua dãy bàn ăn và nhà bếp phía sau là “xì bệt”chung
nam nữ (miền ngoài người bình dân gọi là đi vệ sinh, xì bệt dùng chung
cho tiểu tiện, không gọi là nhà cầu. Bàn cầu xưa theo lối Tàu ngồi bệt
xuống; trên xe lữa Lào Cai, toa phòng ngủ có “xì bệt Tây”, ghi chữ western
toilet). Xì bệt trong quán này chỗ ngồi lộ thiên không có cửa, người qua
lại đều nhìn thấy; đàn ông vô tư đứng ngồi, các bà các cô(miền Nam) chắc
không ai dám vô tư sử dụng!. Vì thế các chị nhà mình thà mắc quá nhịn
bỏ ra ngoài đái đường, hơn là tụt quần giữa đám phàm phu qua lại tò mò.
Tôi dám cá với khách du lịch về ViệtNam, ngồi xe lâu đường dài không
có WC dọc đường, mình dễ mang bệnh tiểu đường trên từng cây số; riết
rồi quen cảnh ngồi lùm đứng núp bụi cây, cởi quần giữa thanh thiên bạch
nhựt!
Dù sao, nhà mình phải nhanh chân bước ra cho lẹ, thoát nhanh khỏi cái
quán (em ơi HN phở!) mới vào ăn đã gặp nạn. Phúc bất trùng lai, hoạ vô
đơn chí. Chưa leo hết lên xe, có người từ trong quán chạy ra, tiếng gọi giật
lại bên đường nghe thảm thiết:
   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255   256