Page 247 - MuDo67
P. 247


Veà Trong nhóm bạn sáu người cùng
rủ nhau về Việt Nam du lịch tháng
10 năm nay (2010), có lẽ bác Mỹ
Queâ Phượng là người háo hức mong
sớm đến Hà Nội hơn ai hết,..để
về thăm quê hương Hải Hậu, tỉnh

Tröôùc Teát Thái Bình, đã hơn 50 năm qua
chưa hề trở lại. Chồng bác, bác
Tuyến Già, cách đây 10 năm đã
về quê Xuân Trường, tỉnh Nam
Định, nên không cảm thấy vội vã
lắm. Quê hai bác, chỉ cách nhau
một giòng sông Hồng, qua phà là
tới. Nên bác trai chỉ mong về tới
quê nhà, ăn thịt chó truyền thống
quê hương cho đã thèm!Về quê vợ
tính sau.

Người viết muốn dài dòng về
nhóm”nhà mình”, xin được kể tiếp

về tình huống mỗi nhơn vật. Cho

bài viết này thêm đủ ý nghĩa về
những người cao tuổi ở lâu nước
Laûo Vieân lang ngoài, cùng nhóm bạn thân, về
Việt Nam đi tour du lịch thăm quê
hương. Họ muốn thử sức khoẻ tinh
thần, độ bền thể xác; thả mình theo dòng đời trong nước, lội ngược thời
gian tìm lại chút kỹ niệm xưa, vừa học hỏi thêm, cập nhựt cái mới của xu
hướng thời đại (bị tụt hậu khi về tới quê nhà).


Các bác trai già cùng độ tuổi thất thập cổ lai hy, các bác gái cũng đã
qua số tử vi; ngồi chung một chuyến xe bao tour đi suốt từ Nam ra Bắc. Họ
hồn nhiên ca hát quên đường dài, cùng tham gia giao thông do những bác
tài tay lái lụa lái xe nhuyễn trên từng cây số; cười phá nói tiếu lâm, hào
hứng chuyện tầm phào; lội bộ thành phố mua sắm không mệt; dùng bửa ăn
chung no nê đi lựa món; đêm chung phòng ngủ ngáy vô tư (giường ai nấy
nằm vì Việt Nam nóng quá!). Nhưng mỗi người có một tâm trạng riêng tư
theo tâm tánh địa phương Bắc Trung Nam; khẩu vị mặn ngọt khác nhau;
cảm nghĩ đàn ông đàn bà càng khác nhau hơn. Vậy mà họ vui quá là vui, đi
suốt chuyến du lịch nhiều ngày không ngừng nghỉ; cảm thấy người khoẻ ra
quên hết bệnh, xả stress, nhiều cảm hứng mới lạ... Xin lấy từ “nhà mình”
   242   243   244   245   246   247   248   249   250   251   252