Page 250 - MuDo67
P. 250


thôi, chớ tôi lỡ vái(xin đọc đúng chữ) thề không làm bảo vệ cho bồ bịch
mấy ông; cứu bồ lúc lâm nguy khi người gian(mấy ông có mèo) mắc nạn.
Chuyện này dễ bị hiểu lầm lắm à nghen! Làm Lê Lai cứu chúa phải đóng
giống hệt như Lê Lợi(con xin các bậc tiền bối tha lỗi cho). Đàn bà ghen họ
mới tin, người gian mới thoát hiểm trong đường tơ kẻ tóc. Làm ơn mắc
oán, kẻ được cứu đã không nhớ ơn người ta thì thôi, còn chửi người đóng
thế vai. Thiệt bậy bạ hết sức!

X X X


Đến Hànội không ăn phở Bắc là điều thiếu sót. Ăn rồi mà không kể lại,
còn thiếu sót lớn hơn. Vào cái lúc về quê hương của các bác Bắc Kỳ 54,
nhằm ngày 10 tháng 10 năm 2010 (ba con số 10 thiệt hên), chúng tôi bổng
thèm ăn phở Hànội, có thời danh bất hư truyền.
Mới tưng bửng sáng, thủ đô ta còn đang say ngủ nhọc nhằn Lễ Hội
Nghìn Năm Thăng Long ( nhà mình không được xem vì không có trong
chương trình đi tour: bị đuổi tít ra Vịnh Hạ Long, đẩy tuốt tuồn tuột lên
Sapa, còn dám từ chối vào xem Lăng Bác, hỏi vụ treo cờ đỏ, nhà treo nhà
không...). Chú hướng dẫn du lịch và bác tài xế mặt lạnh như tượng đồng
ngồi chờ sẵn trước cửa khách sạn, nhẹ nhàng mời nhà mình lên xe đi sớm
cho mát trời. Khách đói bụng sáng, muốn nếm phở Hànội để thưởng thức
món ngon truyền thống của Thủ Đô, mấy khi có dịp. Chúng tôi được giới
thiệu tiệm Phở T.: ngon nức tiếng miền Bắc, mở cửa sớm nhất phố, người
sành điệu đến ăn đông nhất. Nghe nói phát thèm, bụng đói cồn cào, miệng
tươm nước miếng!

Thiệt vậy, mới 6 giờ sáng mà khách đã ngồi đầy quán, ăn húp xì xụp.
Những dãy ghế đóng theo bàn ghế học trò thấp tè chật đông người ngồi.
Quán nhỏ chỉ có một lối đi hẹp một bên tường. Thùng nước lèo đặt trước
cửa khè lửa gas, xông khói nóng mù trời. Nhân viên phục vụ khuân vác ra
vào không xin đường, không tránh khách. May mắn chúng tôi tìm được
một bàn ngồi chung, ghế dài hai bên đủ 6 chỗ; dưới chân đầy giấy rác.
Khách ngồi chờ, không thấy ai đến hỏi. Mãi một lúc có người mặt lạnh đến
hỏi dùng gì. Chúng tôi gọi mỗi người một tô phở riêng: tái, chín, nạm...
Người mặt lạnh - đúng là ông chủ - bực dọc, cộc lốc:
-Chỉ có tái chín thôi! Đưa tiền trước!
Bà xã tôi hỏi giá tiền tô phở, cái giọng Nam Bộ của bà ấy hỏi thế nào mà
bị ông chủ sừng sộ:
-Cái gì năm ngàn! Hai nhăm nghìn!
-Có rau không Bác?
-Không có rau, giá gì cả, ngoài này không ai ăn phở có rau! Phở có rau
   245   246   247   248   249   250   251   252   253   254   255