Page 67 - MuDo65
P. 67
67
Thám Báo đã kiếm tiền mua rượu mua đồ nhậu cho buổi tối.


Tôi và Kiệt vừa gột rửa quần áo xong và tiếc hùi hụi cho bữa tiệc
buổi tối ở Bạc Liêu thì được lệnh cho về Bạc liêu. Cơm nước đang
nấu bị vứt bỏ không chút nuối tiếc. Và vừa cười vừa reo vắt chân lên
cổ lội ra Hòa Bình
Trời vừa tắt nắng chúng tôi đã ngồi tề chỉnh trên GMC ngoài mặt
lộ. Nhưng mấy chú cua sắt dở chứng đứt xích giữa đồng. Chúng tôi
hậm hực chờ đợi và chửi thề. 9 giờ đoàn xe mới về tới Bạc Liêu.
Thành phố đi ngủ từ lâu và ảm đạm như mộ địa.
Bữa cơm tối Hải mời tôi phải 12 giờ đêm mới khởi sự. Đêm ấy tôi
say như chết. Hình như tôi cười, khóc trong giấc mơ…”
Đời sống người lính như thế nên Nguyên Vũ đã thổ lộ tâm sự của
mình khi viết về mình và những người bạn mình:
‘...Tôi không phải là một thứ lính đẻ bọc điều. Tôi cũng không phải
là người chỉ có thể sống với binh ngũ. Nhưng tại sao tôi hay viết về
đời lính, thích tạo dựng lại những thiên anh hùng ca của đoàn người
đi trong đêm tối ảm đạm của quê hương.

Nhiều người đã hỏi tôi như thế đó. Tôi không trả lời. Thảng hoặc
với những bạn thân tôi giải thích một cách sơ lược. Hình như tôi nói
về “sự hào hùng của một kẻ cầm súng“ Đó là nguyên lực chính đã
gợi hứng thú cho tôi.

Tôi tin rằng anh thông cảm và hiểu tôi nhất. Tôi là một hạng người
suốt đời bất mãn, một kẻ vô luân và bất thường nữa, như lời kết tội
của một vài cấp chỉ huy của tôi. Có thể họ nói đúng. Vì có nhiều lúc
tôi thấy mình như điên khùng. Tôi thường phủ nhận xã hội này cũng
như sự xã hội hóa của nó. Nhưng tôi không tài nào phủ nhận được
sự hiện diện của tôi trong cái xã hội hóa đó. Điều ấy chính là niềm
đau sót của tôi. Cũng như đất nước mình. Cái đất nước đã chán
chường lửa đạn, chống đối chiến tranh mà chiến tranh vẫn hiện
diện ở đó...”

Trần Hoài Thư, cũng đón giao thừa, Nhưng, là đêm giao thừa nằm
giữ đường làm an ninh cho các cuộc vui thâu đêm suốt sáng của các
quan to súng ngắn :
   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71   72