Page 275 - DacSanMuDo73
P. 275
Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân 273
ngoài chiến trường chỉ huy binh lính chống kẻ thù Cộng sản đều hiện diện
ngày hôm đó để tham dự đám cưới của Lê Bá Bình và Bành Cầm. Nếu bọn
Việt Cộng hay quân Bắc Việt nắm được tin này hoặc có đủ sức hành động,
một cuộc tấn công khủng bố vào nơi tiếp tân trong tiệc cưới chắc hẳn sẽ
giáng cho miền Nam một đòn chiến lược khủng khiếp.

John Ripley là người Mỹ duy nhất trong đám đông tập họp của bộ chỉ huy
TQLC cùng với gia đình và bạn be. Anh rất ngạc nhiên và hào hứng trong
buổi lễ. Ngoại trừ vị Tư lệnh, Trung Tướng Lê Nguyên Khang, đang bị
bệnh cúm dạ dày khá nặng hành hạ và là người đã chiếu cố đặc biệt đến vị
sĩ quan trẻ đầy triển vọng mà chính ông đã đích thán tuyển dụng anh vào
đội ngũ Sói Biển vào năm 1962, tất cả các sĩ quan TQLC Việt Nam mà
“Đại úy Ripp-lee” có quen riêng hay từng nghe danh đều có mặt tham dự.
Các chiến sĩ hào hùng bao nhiêu thì sự hiện diện của những bà vợ cũng rất
nổi bật và được kính nể. Nhiều bà đẹp khôn tả. Nhiều lần John Ripley chỉ
muốn quỳ gối trước mặt họ. Ripley và vợ vốn xuất thân từ một gia đình
quý tộc của vùng Virginia và chưa đầy một năm trước đó họ đã viếng thăm
TQLC Hoàng gia Anh, một đơn vị mà lễ nghi và truyền thống cũng quan
trọng không kém khả năng sẵn sàng chiến đấu mà họ rất kiêu hãnh. Do đó
buổi đám cưới sẽ mãi mãi được họ trìu mến nhớ lại như là một sự kiện cao
quý, đặc biệt và uy nghi.

Đại úy John Ripley chỉ mới trở lại Việt Nam hai tuần trước ngày đám cưới.
Kỳ nghỉ phép “phục hồi sức khỏe” vào dịp Giáng Sinh vừa qua cùng với
vợ con ở tiểu bang Virginia xa xôi làm cho chuyến trở lại Việt Nam khá
khó khăn. Thậm chí còn khó hơn cả lần cùng đi hưởng tuần trăng mật tuyệt
vời với cô vợ Moline ở đảo Hawaii năm năm về trước. Giá mà anh có cơ
hội trải thêm một mùa Giáng Sinh kỳ diệu với con cái một lần nữa, dù là
lần cuối cùng, thì đó sẽ là một điều khiến anh không bao giờ quên.


Đại úy Ripley cũng không bao giờ quên sự kiện vào giữa tháng Mười Hai,
một ngày trước khi đi phép “phục hồi sức khoẻ” khi Tiểu đoàn 3 vừa chấm
dứt một cuộc hành quân gian nan gần khu phi quân sự ngoại vi Gio Linh.
Thiếu tá Bình gọi cố vấn Đại úy Ripley đến. Văn phòng là một chô tạm
trú dã chiến tầm thường. Thị trấn Gio Linh nằm gần như ở cuối đường
phòng tuyến, vào cuối năm 1971 nó cũng xa vời đối với người Mỹ giống
như bề tối của mặt trăng trước khi các phi hành gia bay vòng quanh nó.
Lúc Ripley trình diện vị chỉ huy mà ông ngày càng tôn trọng và hết lòng
ngưỡng mộ, ông chưa hề biết lý do cuộc triệu tập. Đứng trong tư thế nghỉ
sau phần chào kính đúng lễ nghi quân cách, Thiếu Tá Bình đã làm người
bạn Mỹ của mình ngạc nhiên: “Ripp-lee, tôi rành truyền thống Giáng Sinh

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   270   271   272   273   274   275   276   277   278   279   280