Page 279 - DacSanMuDo73
P. 279
Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân 277
bắt đầu bình phẩm về những điểm khác biệt lạ lùng của ông ta đối với họ,
chẳng hạn như số lượng lông lá xồm xoàm trên hai cánh tay của Turley.

Giống như trẻ con nhanh chóng chán món đồ chơi mới, niềm vui nhộn
chẳng bao lâu lắng đọng để trở về thực tế. Gerry Turley không thể gọi là
một người mập và sức cân nặng chỉ thay đổi trong vòng năm cân Anh từ
thời còn học trung học tới nay. Nếu cần ông vẫn có thể nhẩy dù ra khỏi
máy bay một cách dễ dàng hay chạy bộ gần như môi ngày từ ba đến năm
dặm, hoặc bơi những chặng thật xa. Theo tiêu chuẩn Hoa Kỳ, ông vẫn là
một cái máy tác chiến dẻo dai và dữ dằn. Tuy nhiên khi so sánh với hầu
hết người Việt Nam nhất là đám trẻ, toán quân ốm nhom như những bộ
xương cách trí chung quanh, Trung tá Turley có thể làm người mẫu “trước
kia” cho một cái quảng cáo cách ăn cữ trong một tạp chí Việt Nam. Cũng
vì do cái tương đối tròn trĩnh so với đám lính chung quanh, chẳng mấy
chốc Turley trở thành cái gối tựa cho cả đám TQLC hơi nhiều hơn ý muốn.


Khi tấm bửng khoang tàu đóng lại và động cơ máy bay quay tít đến mức
tối đa để cất cánh, Trung tá Gerry Turley, với tư cách một TQLC Hoa Kỳ
và sứ giả thiện chí của đất nước ông đang chấp nhận số phận tạm thời là
một đồ vật vô tri vô giác, chợt cảm thấy linh tính báo trước có điều gì bất
ổn. Cái cảm giác khó chịu này trước đây đã chỉ đến với ông hai lần trong
suốt bốn mươi hai tuổi đời của ông.

Chính cái linh cảm bất thường về một điều gì kỳ lạ sắp xảy ra, một cái giác
quan ngoại cảm báo trước một tai họa sắp diễn ra đã cứu sinh mệnh ông
hai lần trong đời: lần đầu khi còn là một đứa bé ở Ogallala, Nebraska đã
khiến ông từ chối lời rủ rê của bẩy đứa bạn thân mà sau đó đã cùng chết
đuối khi đi bơi trong cái hồ của mỏ đá trong vùng. Một lần nữa tại Ðại Hàn
khi không có lý do nào khác ngoài cái cảm giác đó, ông đã rút tên ra khỏi
danh sách chuyến bay phục hồi sức khỏe đến Nhật Bản mà sau đó máy
bay bị rơi chẳng bao lâu sau khi cất cánh làm chết hết tất cả mọi người
trên chuyến bay đó.


Vài ngày 29 tháng 3 năm 1972, cái cảm giác xưa đó đã trở lại như một sự
phiền toái, một cảm xúc bực bội ứa gan giống như hai lần trước vậy. Ngày
29 tháng 3 năm 1972 không biết tại sao và bằng cách nào Gerry Turley
linh cảm thấy chắc chắn là ngay lúc đó ông đang đút đầu vào vực thẳm.

Richard Botkin
(Bản dịch của Lý Văn Quý & Nguyễn Hiền)


...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   274   275   276   277   278   279   280   281   282   283   284