Page 222 - DacSanMuDo73
P. 222
220 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
thu học hỏi nhiều nhất khi trực tiếp làm việc dưới sựđiều động của YS.
Thiếu Tá Thomas Herod cùng với các đàn anh. Từ cách nhận bệnh nhân
cả quân sự lẫn dân sự với các vết thương chiến tranh, săn sóc họ, chuyền
nước biển trước khi khiêng họ vào phòng mổ, đưa lên bàn mổ rồi khiêng
về giường bệnh sau môi ca giải phẩu hoàn tất, giúp rửa sạch các vết thương
trước khi băng bó, theo dỏi tình trạng hậu giải phẩu, lau chùi phòng mổ,
lau chùi và hấp dọn các dụng cụ giải phẩu, phụđưa dụng cụ trong phòng
mổ … Toán 7-8 người chúng tôi ngủ ngay sát bên phòng giải phẩu, kể luôn
cả một chị y tá chuyên đánh thuốc mê, tự nguyện làm tất cả những công
việc cần thiết, từ y công cho đến y tá, cùng chia nhau tâm trạng vui buồn
theo diễn tiến tốt hay xấu của các bệnh nhân và chia nhau phần lương khô
C Ration.


Bẳng đi cũng vài ba tuần hăng say phụ giúp trong bệnh viện, tôi không đến
nhà cô bé dù lòng luôn hướng về nàng. Mãi cho đến khi tình hình an ninh
Huế tốt dần, bấy giờ tôi mới đến thăm nàng được vài lần, kể vội cho nàng
nghe một vài câu chuyện trong phòng mổ, những điều tôi học hỏi được hay
môt vài cảnh khổ của người dân bị thương tật. Bao giờ nàng cũng chỉ im
lặng ngồi nghe, hiếm khi có thêm ý kiến trong câu chuyện. Vào cuối mùa
Xuân 68, đến ngày kề cận phải rời Huế vào Saigon học tiếp nữa năm còn
lại, tôi lấy hết can đảm viết cho nàng một lá thư không viết nháp, không
soạn thảo, không nắn nót, không trau chuốc, nghĩ sao viết vậy. Đó là láthư
tình đầu đời và duy nhất của tôi. Ngang tàng, mang tính cách hài hước
nhưng rất chân thật, không có giọng chìu lụy, van xin tình cảm.
Dĩ nhiên thư tôi không được hồi âm.

Trong suốt mùa he năm 1968, sau khi từ Saigon trở về Huế để tham dự
chương trình Huấn Luyện Quân Sự Học Đường, tôi tiếp tục đến thăm
vàđưa những đoản văn cho nàng, không phải thư tình, mà những bài viết
của tôi bày tỏ quan điểm yêu thương đất nước, mang tính chất hào hùng
củangười trai, hoặc nhữngbản dịch ra tiếng Việt từ những bài hay trong
cuốn Les Grand Coeurs mà hầu nhưtôi nằm lòng khi học trung học chương
trình Pháp. Tuy về sau tôi biết có bản dịch tiếng Việt là Những Tâm Hồn
Cao Thượng, tôi vẫn không nghĩ mình đã phícông khi những bản dịch
thuật của mình gián tiếp chứng minh tính cương trực và long chân thành
của tôi. Nhưng ở nàng vẫn là một im lặng…đáng sợ!
Sau he 1968, tôi lại rời Huế vào Saigon học tiếp năm thứ Hai YK. Vài ngày
trước Tết năm 1969, từ Saigon về Huế thăm nhà, Măng tôi cho biết gia
đình nàng sẽ rời Huế trong vài ngày sau Tết vì Ba nàng nhận nhiệm sở mới
ở Nha Trang. Tôi suy nghĩ và quyết định không đến thăm, nói lời tạm biệt
với nàng, dù ngậm ngùi cảm giác cuộc tình đang xa dần. Tôi quyết định

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226   227