Page 224 - DacSanMuDo73
P. 224
222 Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân
những cựu sinh viên trốn vào rừng nay trở về không ngần ngại gieo máu
lửa, giết đồng loại cho dù không cùng một trận tuyến một cách không gớm
tay, bằng sự thảm sát hàng ngàn người dân vô tội, kể luôn cả chôn sống 4
vị GS. YK người Đức của trường YK trong sân chùa Tường Vân. Và cũng
từđó, khi nhắc đến biến cố Mậu Thân 68 hầu như ai cũng biết “Giải Khăn
Sô Cho Huế”. Một đề tựa quá chính xác nhân chứng cho nguyên một thành
phố thân yêu phải chịu tang.
Tôi và nàng vẫn kẻở Huế, người Nha Trang. Không một thư từ, không một
trao đổi tin tức. Tôi vẫn tiếp tục lên lớp cao dần ở trường YK và gián tiếp
theo dỏi tin tức nàng đang ở những năm cuối trung học. Sau gần 3 năm
xa cách nàng, tôi tự hỏi mình nhiều lần đây có phải là tình yêu?? Người
ta thường nói cách mặt xa lòng! Dù là tình yêu một chiều, tình tôi không
nhận thêm nuôi dưỡng nào ngoại trừ những nhung nhớ, những ky niệm và
những hoài bảo!? Trong tôi, càng muốn quên thì lại càng quay quắc nhớ.
Càng muốn chôn vùi ky niệm hiếm quý bên nàng thì hình bóng nàng càng
càng khắc ghi sâu đậm. Càng xavắng nàng lại càng nhận hiểu trái tim tôi
chỉ biết nhung nhớ một mình nàng. Thế mới biết “ky niệm vẫn còn là lòng
vẫn còn yêu”!Thế mới biết “yêu là mộng mơ- yêu là sầu nhớ”!


Dù không một tin tức trực tiếp của nàng, tôi vẫn quyết định đến thăm nàng
vào mùa Xuân 1972 khi nàng đang theo học năm thứ Nhất khoa CTKD
ởĐại Học Đà Lạt.
Này tư tưởng có linh chăng tá
Trở về đây cho thỏa lòng chờ
Trở về cảnh cũ lối xưa
Cho cung cầm khỏi ngẩn ngơ tiếng đàn
Tôi đến Đà Lạt với tư cách một cộng sự viên của Sinh Viên Vụ quay phim
chụp hình cho phái đoàn SV Viện Đại Học Huế tham dự Đại Hội Thể Thao
Liên Viện do ĐH Đà Lạt đứng ra tổ chức. Đến nơi, tôi trao hết đồ nghề cho
một bạn khác, và trong suốt 3 ngày liên tục của Đại Hội, tôi không làm gì
hơn ngoài việc tìm thăm nàng, người tôi yêu và đeo đuổi trong nhiều năm
qua, từ Huế vào đến Nha Trang và nay Đà Lạt. Sáng tôi đón nàng ở Kiêm
Ai, chiều đến tôi trả nàng về lại cư xá. Nàng và tôi đã đi bộ qua bao con
đường quanh thị xã, cùng ngồi chuyện trò ở sân Cù trong nắng ban mai,
ngắm Hồ Xuân Hương, dạo phố Hòa Bình, đưa nhau đi ăn sáng, ăn trưa,
ăn tối…Với tôi, đó là 3 ngày hạnh phúc nhất trong quãng đời, dù ngắn
ngủi, nhưng đã ghi sâu trong tim tôi những ky niệm đậm đà không hề phai.
Ba ngày le lói bên nàng, để bù lại, thêm một lần nữa, trên 3 năm “bonjour
tristesse” khi ở nơi xa, tôi chỉ cầu mong nàng trong những “đêm mai cô
đơn đi về, xin người hãy nhớ tình tôi.”



...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   219   220   221   222   223   224   225   226   227   228   229