Page 221 - DacSanMuDo73
P. 221
Muõ ñoû 73 - Boán möôi taùm naêm - Maäu Thaân 219
chổ vết đạn với xác người bên cạnh. Nhiều biệt thư to lớn trên con đường
bị đổ nát, hư hại nặng. Khi đến gần khu Morin, tôi lặng người nhìn thấy
cầu Trường Tiên bị gảy một nhịp.
Và tôi thấy chiếc cầu gảy nhịp
Trong tiếng bom khói lửa chiến trường
Dòng sông yêu dòng sông máu đỏ
Ao em màu trắng áo tang thương (1)

Sau vài ngày tạm trúở trường Kiểu Mẫu, khi biết tin gia đình người tôi
yêu đang lánh nạn tại Dòng Chúa Cứu Thế, tôi tức tốc tìm đến thăm dù
đường đi còn vắng hoe, nguy hiểm với dấu tích tàn phá và chết chóc hai
bên đường…chỉ để kịp nhìn gặp nàng vài ba phút, thăm hỏi đôi ba câu
trước khi nàng vội vã quay vào với gia đình. Hình ảnh xanh gầy của nàng
với đầu tóc ngắn thân thuộc trong một buổi sáng đầy gió lạnh và mây xám
trên trời mãi mãi ám ảnh tôi từ dạo đó.

Nàng là một cô bé nhỏ nhắn mặc áo đầm vàng đi dạo cùng Mẹ và các em
trong công viên trước trường Đồng Khánh tôi đã tình cờ nhìn thấy trong
một chiều óng ánh đầy nắng vàng vào cuối he 1967. Vài ngày sau tại nhà
tôi, tim tôi đập lổi nhịp đầy thích thú khi gặp chính cô béđóđem bánh của
Mẹ làm đến biếu “Bà Vú”, tiếng nàng gọi Măng tôi, vì Măng tôi là Vú Đở
Đầu cho Mẹ nàng khi Ba Mẹ nàng làm đám cưới. Đây cũng là nhân vật
trong bức ảnh gia đình, một món quà tặng của Mẹ nàng cho Măng tôi từ
bao năm trước, được treo trên tường, gần bàn học của tôi. Môi khi nhìn
đến, tôi thường liên tưởng rằng có ngày tôi sẽ có được nàng, như một ám
ảnh, một ước mơ thầm kín. Một nguyện cầu vu vơ. Dù bấy giờ nàng chỉ là
một cô bé tuổi 13, đang học lớp ĐệNgũ trường ĐK.

Do sự quen biết giữa 2 gia đình, thỉnh thoảng tôi đến thăm nàng tại nhà,
làm quen với gia đình và chơi đùa với các em nàng, ngoài sân trước, trong
phòng khách, hay dưới nhàbếp. Nhờđó tôi có dịp nhìn thấy nết đoan trang
và sựchu đáo của nàng khi phụ giúp Mẹ săn sóc các em. Có một lần, ngồi
dựa lưng trên thành cửa sổ nhỏ phòng nàng, tôi hát bài Mưa Hồng vì tôi
thích câu “cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”, do xúc động giọng của tôi
xuống thấp không hát tiếp được, nàng im lặng không dám cười, nhưng tôi
can đảm xin hát lại lần thứ hai.

Khi một phần nhỏ của Hữu Ngạn Huế vừa được giải tỏa, và Bệnh Viện
Huế vẫn còn bỏ trống, cùng với vài đàn anh trong YKhoa, chúng tôi tình
nguyện phụ giúp ngày đêm một BS. giải phẩu người Mỹ từĐà Nẳng được
trực thăng chở thẳng đến Bệnh Viện. Đó là thời gian tôi đã nhìn thấy, tiếp

...Böôùc vaøo Thaønh noäi - Traêm hoï yeân vui...
   216   217   218   219   220   221   222   223   224   225   226