Page 188 - mudoso72
P. 188
188 Muõ Ñoû 72
tới anh; mấy cổ sợ em gần chết!”
Vợ tôi nhìn tôi chăm chú, cái nhìn thoạt trông dễ thương cứ y là “mắt nàng
đăm đắm trông lên” nhưng … coi vậy mà không phải vậy! Đàng sau cái
nhìn ấy là cả chục cái máy thu hình tinh vi tới tấp phân tích các hình ảnh
hiện lên trên chừng đó các monitors phóng đại từng centimét vuông trên
mặt tôi để cố phát giác một xao xuyến nhỏ, một chợt biến nhanh trên đó.
Như con mèo vờn chuột, nàng không mong đợi một sự bình tĩnh của …con
mồi. Nàng có vẻ hơi …cụt hứng!

Nhân lúc … đối phương phân vân, tôi “chộp thời cơ” làm tới, “Hi hi hi, hồi
đó có cô đánh tiếng, anh về bảo chị đừng ghen; để em thấp thoáng bóng
đèn cho vui”“ và … khiêu khích thêm, “thậm chí có cô khác còn than rằng
Gặp anh em cũng muốn chào, chỉ e chị cả dấu dao trong mình”.
Vợ tôi từ thế tấn công thấy tôi phản công tới tấp vội … tái phối trí lực
lượng lui một bước chỉnh đốn lại hàng phòng thủ, nàng chống chế, “Em
đâu có dữ đâu, em hiền lắm mà, chính anh phải công nhận, anh còn viết lại
có chứng cớ còn đăng báo đàng hoàng nè”.
Nàng ngồi xà xuống bên tôi, tự tay xé cái phong bì giấy hoa, mấy tờ báo
Văn Nghê Tiền Phong cũ hiện ra trước mắt, trong đó có đăng bài “Vợ và
Những Ngày Đầu Đời Lính” mà quý vị vừa đọc ở trên.”
Những hàng chữ thân yêu tả lại một thuở lạc quan, tươi trẻ của mình hiện
lại dưới mắt tôi. Những tờ báo mỏng manh này trước khi được vợ tôi tìm
thấy ở nơi bán sách cũ của Saigon đã trải qua những cơ duyên may mắn
hiếm hoi nào mà sống sót nổi qua cơn bão “phần thư” điên cuồng thiêu hủy
sách báo văn hoá phẩm Miền Nam; cuộc hủy hoại đồng loạt khắp nơi chủ
trương và chỉ huy bởi một bè lũ nửa người nửa ngợm ngu xuẩn, hợm hĩnh
và tàn bạo gần bốn mươi năm trước!
Trong bài viết vui đùa này, tôi thấy lại hình ảnh buồn cười của mình những
ngày loay hoay giã từ nếp sống dân sự, và nhất là hình ảnh vợ tôi những
ngày sầu muộn hoang mang chuẩn bị làm người chinh phụ.
Buông tờ báo xuống tôi định choàng tay ôm cám ơn vợ thì thấy tay nàng đã
quàng quanh vai tôi từ bao giờ; chúng tôi lặng người trong vòng tay nhau
nghe hơi ấm của người này ân cần chuyền sang người kia!
Nghe như thời gian âm thầm trôi ngược lại.
Hơn 40 năm qua rồi !
Tôi nghe tiếng vợ tôi thầm thì qua hơi thở, “Thấy hông, hồi đó em hiền quá
chừng!” Tôi phì cười, hơi đẩy … vợ tôi ra để nhìn rõ con “sư tử” … người
Việt gôc … giá “có sao nói zậy, người ơi” của mình.
“Hồi đó !”, ha ha ha! Đúng rồi, hồi đó em hiền vô lượng, nhưng hồi này
thì …”
Để đáp ứng với tình hình diễn biến dồn dập (cũng như trong chiến trận khi
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193