Page 185 - mudoso72
P. 185
Muõ Ñoû 72 185
vẫn có rất nhiều cô em thơm phức xô đẩy chen lấn nhau chạy theo tôi để
mà … mê. Gặp em nào hạp nhãn tôi chỉ cần nheo mắt bắt chước ca sĩ Hùng
Cường cười tình một phát và nói “lính mà em” là xong hết.


Lâu lâu tôi lại về phép trong bộ vó vừa …ăn khách vừa hùng dũng đó,
mấy chú nhỏ gác Nhân Dân Tự Vệ trong xóm đêm đêm bớt nhi nhô ậm ọe
trước nhà tôi, thôi lấy sào chọc cây khế trong sân và làm chó lối xóm sủa
rân khiến con tôi giật mình khóc thét; còn anh “bạn dân” có bộ vó điển trai
đầu xóm nữa, cái anh chàng hay cười cười mỗĩ khi gặp vợ tôi trong xóm,
lại còn có lần dám … giúp nàng dắt cái xe đứt sên về tận nhà! Bạn dân?
Đồng ý, nhưng phải hỏi xem … chồng của “dân” có … bực mình, có khó
chịu không đã chứ!
Có tiếng còi xe gào thật to bên tai làm tôi giật bắn người. Một chiếc xe
mười bánh từ trong Quân Vụ Thị Trấn lừ lừ đi ra. Khiếp thật! Cái gì của
nhà binh cũng ... to! Tôi trở về với thực tại bằng chuyến xe đó; giờ làm
việc đã sắp hết mà vợ tôi vẫn khư khư ôm lấy tay tôi thút tha thút thít, chót
mũi vẫn đỏ hồng như chót mũi một chú mèo con, đôi mắt vẫn long lanh
đẫm lệ có vẻ sẵn sàng để oà lên khóc…

Việc quái gì dù khó khăn rắc rối đến đâu rồi cuối cùng cũng phải trôi qua.
Tôi cứ tưởng rằng cái buổi từ giã vợ tôi trước cổng Quân Vụ Thị Trấn sẽ
kéo dài vô tận, nước mắt … nước mũi người chinh phụ mới toanh ấy sẽ
ngập lụt cả con đường Lê-Văn-Duyệt và tôi sẽ chẵng thể nào rời khỏi nàng
đến nửa bước để vào trình diện làm thủ tục nhập ngũ.
Ấy thế mà cho đến giờ, hai tuần lễ đã trôi qua kể từ khi bản “Biệt Ly” được
hát đến câu chót. Vợ tôi, người phụ nữ đáng yêu và … đáng kính, thất thểu
trở về căn nhà nhỏ, có cây khế trước sân trong con hẻm bắt đầu từ bên
hông dốc Cầu Kiệu, cặm cụi nuôi con bằng sữa đặc có đường, lặng lẽ chỉ
bóng làm chồng những đêm không cúp điện. Còn tôi thì đi vào những nơi
gió cát của … Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung.
Con đường binh nghiệp mà tôi hăng hái và …hớn hở đi vào xem ra không
phẳng phiu ngon lành và dễ dàng như tôi tưởng. Học làm một người lính
sao mà rắc rối đến thế! 1,2,3,4 chỉ có bốn con số vỡ lòng đó thôi mà cứ
lảm nhảm “niệm” suốt ngày vẫn không “thuộc” nổi; chỉ có hai chân, mà là
chân của mình chứ chẳng phải chân của ai khác, một phải, một trái mà cứ
nhầm đi lẫn lại! Bây giờ khoá huấn luyện mới chỉ bắt đầu mà đã phức tạp
rắc rối đến thế, còn nói gì mai mốt khi đi sâu vào chương trình với những
bài học về vũ khí, về tác chiến… đồng thời là những vất vả của cuộc sống
quân trường ngày mỗi đẫm mồ hôi hơn!

Hai tuần qua với những xáo trộn “kịch liệt” trong nếp sống, tôi khác hẳn
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190