Page 186 - mudoso72
P. 186
186 Muõ Ñoû 72
tôi của ngày bịn rịn giã từ vợ trước cổng Quân Vụ Thị Trấn; đến ngay tôi
còn phải giật mình về sự đổi khác bên ngoài của mình thì chả trách gì vợ
tôi bất kể đám đông đã khóc oà khi gặp tôi trong Vườn Tao Ngộ.
Tôi bối rối vừa dỗ nín vừa dìu vợ tôi đến một chỗ trống đủ rộng để trải
tấm poncho mà ngồi xuống bên nhau. Vợ tôi đó! Lại vẫn đôi mắt ướt đẫm,
thêm chút thâm quầng của hai tuần thao thức, thổn thức chỉ bóng làm
chồng dỗ cho con ngủ trong gian nhà hiu quạnh, lại vẫn cái chót mũi đỏ
hồng như chót mũi một chú mèo con.
“Kìa em! Stop lại đi, em nín em nhé! Đây là … giữa chốn ba quân rồi, em
khóc làm anh khóc theo thì hỏng bét! Đám bạn anh sẽ cười anh không thôi,
sẽ nhạo anh dài dài cho đến khi mãn khoá đó em ạ! Còn cu Tí mấy hôm
vắng anh nó thế nào?”
Con tôi là một liều thuốc làm ngưng tức khắc chứng dễ khóc của vợ tôi,
nàng tươi ngay nét mặt ríu rít kể các trò kháu khỉnh “hiện hành”của thằng
bé mà hôm nay đã được “biệt phái” sang nhà bà ngoại để vợ tôi đi thăm
chồng. Vợ tôi miệng hào hứng kể về con, tay thì thoăn thoắt mở cái giỏ
tiếp tế cho chồng; nàng tận tình trình diễn ngay một cuộc “hậu phương
yểm trợ tiền tuyến” bày ra trên tấm poncho “picnic” nào là cơm hấp lá dứa
ăn với giò chả, gà luộc; nào là vịt quay ăn với xôi dẻo,lại còn bánh fanc
tráng miệng chưa kể cam quýt, bánh tây để đem theo vào trại.
Ôi cái tình quân dân giữa tôi với nàng thật đậm đà thắm thiết.

Quý vị độc giả đừng cười cho là tôi đã cố ý … cầm nhầm ba chữ “tình
quân dân” ở đây. Không, tôi không cầm nhầm chút nào cả; đó là tình quân
dân thuần tuý, tình quân dân 100% mà. Khi còn sống đời dân sự, có bao
giờ tôi được vợ tôi …uỷ lạo một cách thịnh soạn, khuyên mời một cách sốt
sắng như hôm nay đâu; hơn nữa chúng tôi đã gác một bên cái tình chồng
vợ từ hai tuần nay. Bây giờ trong Vườn Tao Ngộ này chỉ có tình quân dân
mà thôi; ngày tiếp tân ở đây người đông như kiến thế này thì bố ai mà dám
biểu diễn cái tình … kia chứ! Kỳ thấy mồ đi!!!

Buổi chiều trời mát và buồn như tâm trạng những kẻ sắp xa nhau. Tình
quân dân thể hiện qua bữa picnic bất đắc dĩ đã chấm dứt; tôi đứng lại trong
rào xốn xang nhìn vợ mình xa dần, xa dần sau mấy lần nàng ngoảnh lại.
Thằng bạn mới “kết”, nằm giường dưới trong trại tay xách giỏ nặng trĩu
đi qua thấy tôi đứng như trời trồng hỏi một câu … lãng xẹt, “Bà xã dìa rồi
hả?”, tôi gật đầu, định cười thản nhiên và nói một câu gì đó cứng cỏi như
một chiến sĩ dạn dày xem nhẹ cả gió sương lẫn coi thường điều ly biệt,
nhưng đôi môi sao như khô hẳn lại, hai bên mép như bị dán chặt vào nhau
thật khó mà làm nổi một cái nhếch lên dù chỉ chút xíu!
“Vợ tao cũng mới dìa rồi, tuốt mút dưới Cần Giuộc lên đây thăm tao!”
Nhöõng ngöôøi vôï lính - Vaän nöôùc, phaän ngöôøi
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191